Ta có thể dựa theo ghi chép thiếu hụt trong giáo để tìm được nó thật sự là nhờ
may mắn."
Đây cũng không phải chỉ may mắn, tìm đến Không Gian Khai Thác mà Thần đã
từng bỏ ra biết bao công sức mới khai phá ra, đây quả thật là tác phẩm đỉnh cao
của một nhà thám hiểm.
Chẳng trách, ngay cả Pall đều đã từng xem DeCarloster như thần tượng.
Xem ra cái căn phòng ký túc xá năm đó, mặc kệ là tính bốn người hay là năm
người thì tóm lại …Ukunga đúng là kẻ “lăn lộn xã hội” tệ nhất.
"A?"
DeCarloster giống như là phát hiện cái gì, hắn đến gần Karen, cẩn thận quan sát
sau đó không dám tin mà hỏi:
"Bạn học, trông ngươi rất quen mắt đấy… "
Lúc gọi tiếng xưng hô này một cách tự nhiên như thế thì DeCarloster lập tức
tỉnh ngộ lại: "Là ngươi?"
"Là ta.”
"Vì sao ngươi lại xuất hiện trong giấc mơ của ta… không đúng, ta không phải
đang ở trong mơ, ta đang ở trong trí nhớ của mình, nhưng ngươi không có khả
năng đi vào đây, ta đã từng thấy được Thiên Đường, cho dù là sau khi ta chết, trí
nhớ của ta cũng sẽ để cho con đường đến Thiên Đường bị phủi bụi vĩnh viễn,
sao ngươi có thể thăm dò được trí nhớ của ta?”
Karen hiểu ra, thì ra sự ngăn cản để lần thức tỉnh đầu tiên của mình thất bại là
đến từ nơi này.
Cho nên, Thiên Đường rốt cuộc là một nơi như thế nào, xem ra nó có thể trấn áp
cả quãng đời còn lại.
"Này bạn học, rốt cuộc ngươi là ai?” DeCarloster tiếp tục đặt câu hỏi, "Ngươi
có biết về sau chúng ta đã tìm kiếm ngươi rất lâu nhưng lại không tìm ra thân
phận của ngươi, mà lại càng đáng giận hơn là khi chúng ta dần dần trưởng thành
thì cảm giác liên quan tới sự tồn tại của ngươi lại càng khắc sâu hơn?"
"Ta chuẩn bị thức tỉnh ngươi."
"Thức tỉnh ta? Thức tỉnh…nói như vậy, ta đã thành công trục xuất thi thể của
mình, thi thể của ta trở về? Không đúng, sao thi thể của ta lại rơi vào trong tay
của Trật Tự Thần Giáo? Trên người ngươi cũng là thần bào Trật Tự, a, cái này
là thần bào cấp bậc gì?”
"Chờ một lúc nữa sau khi tỉnh lại thì tự mình đi hỏi đi, bọn hắn đều ở đây.”
"Bọn hắn, ai?"
"Ta, Philias, Ukunga và Protaras, đang chờ ngươi họp lớp đấy."
"Này này, ngươi đang kể chuyện cười đấy à? Philias đã mất tích cùng với lúc
Ánh Sáng Thần Giáo sụp đổ, Protaras là Đại tế tự cao cao tại thượng của Trật
Tự Thần Giáo, ngoại trừ Ukunga thì ta thực sự tìm không ra một người nào rảnh
rỗi để có thể đến họp lớp."
"Ngoại trừ Ukunga, ba người các ngươi, đều đã chết.”
"Cái gì?" Suy nghĩ của DeCarloster xuất hiện sự hỗn loạn, "Chuyện gì xảy ra,
rốt cuộc thời gian đã trôi qua bao lâu?"
Karen không vội vã trả lời, mà là xoay người, nhìn về phía dưới xa xa, hắn nhìn
thấy ngoài cửa, là một vùng hư vô, tràn ngập khí tức tuyệt vọng.
"Vù vù vù…."
Cơn gió lốc đáng sợ bỗng nhiên xuất hiện, DeCarloster lập tức nằm rạp trên mặt
đất, cầm lấy áo choàng bao phủ bản thân, đồng thời ngoắc ngoắc Karen nói:
"Này, ngươi nhanh đến chỗ ta tránh đi, rất nguy hiểm."
"Nơi này là trí nhớ của ngươi."
"Ký ức cũng đáng sợ giống vậy!"
Cổng Thiên Đường mở ra một cái khe hở, Karen nhìn sang, đột nhiên cảm giác
tầm mắt và ý thức của mình bị kéo mạnh vào trong.
Anh nhìn thấy cảnh tượng bên trong Thiên Đường, nhìn thấy sự tan nát của sự
sống, vạn vật lụi tàn.
Cách hành văn dù có ưu tú đến đâu cũng không thể miêu tả được một chút nào,
bút vẽ có tinh xảo đến mấy cũng không thể phác hoạ một góc.
Xem như khi trước nhìn thấy bóng lưng của Thần Trật Tự, đối mặt với cảnh
tượng Chư Thần của kỷ nguyên trở về đều còn kém xa đến sự méo mó và thống
khổ của khoảnh khắc này.
"Rầm!"
Cổng Thiên Đường vừa mới hé ra khe hở lại lập tức khép kín.
Cơ thể Karen lắc lư một hồi, nhưng cuối cùng vẫn đứng vững, nhưng sâu trong
linh hồn lại có cảm giác như bị xé rách, càng rõ ràng hơn thì trên pho tượng
nghiện đói cũng xuất hiện vết rạn.
Đây rốt cuộc là chốn nào?
Xem như là Thần bước vào nơi này thì cũng chắc chắn sẽ diệt vong!
DeCarloster xốc áo choàng lên, tò mò nhìn Karen: "Trời ạ, thế mà ngươi còn có
thể sống được, thế mà ngươi còn ở trong trí nhớ của ta, trí nhớ của ta cũng
không sụp đổ, sao ngươi làm được vậy?"
Karen nhìn hắn một cái, hỏi: "Ngươi còn có thể tìm tới nơi này sao?"
"Ta … không thể."
Hắn đang nói láo mà lại cố ý để cho mình nhìn ra rằng hắn đang nói láo.
"Ta cần ngươi giúp ta nối liền nơi này một lần nữa."
"Bạn học, ta có thể giúp ngươi điểm danh giùm trong lớp, có thể giúp ngươi
gian lận bài thi, thậm chí có thể đi giúp ngươi bắt mấy con yêu thú trong trường
để ăn, nhưng chuyện này, ta thật sự … không giúp được."
Karen để ý đến chi tiết trong lời nói, không thể trở thành không giúp được.
"Vì cái gì?"
"Ngươi có biết con đường nối liền Thiên Đường là do ai đánh gãy không?"
"Ai?"
"Chủ ta, Thần Vực Thẳm.”
"Tại sao hắn phải làm như vậy?"
Thần Vực Thẳm nối liền Thiên Đường nhưng lại tự tay đánh gãy con đường đến
Thiên Đường, dẫn đến "Thiên Đường sụp đổ”.
"Trên đường đến đây ta đã nghe thấy tiếng gào thét còn sót lại của chủ ta, trải
qua cả một kỷ nguyên mà vẫn còn tồn tại, hắn cực kỳ không cam lòng, hắn cũng
cực kỳ phẫn nộ …”
Nói đến đây, DeCarloster trầm mặc.
"Thần Vực Thẳm gầm thét về điều gì?”
DeCarloster hít sâu một hơi, nói:
"Chủ ta kêu rằng: Trật Tự, ngươi lừa ta, nơi này…vốn cũng không phải là Thiên
Đường!"
"Ngươi chết ở chỗ này, đúng không?”
"Đúng vậy, không sai, bây giờ ngươi đang nói chuyện với thi thể của ta mới
đúng, ha ha.”
"Ngươi cũng không muốn mang theo đoàn đội càng chuyên nghiệp, điều động
lực lượng càng sung túc để đến đây một lần nữa hay sao?”
"Ta…không muốn."
"Ngươi đang nói láo." Karen nhìn thẳng vào mắt DeCarloster, "Nếu như ngươi
không muốn, lúc ta tiến vào trong trí nhớ của ngươi thì cảnh tượng đầu tiên mà
ta nhìn thấy sẽ không phải là nơi này, đừng tự lừa gạt mình, nơi này chính là
thánh địa thám hiểm trong lòng ngươi, ngươi khát vọng có thể có cơ hội chinh
phục nơi này một lần nữa!"
"Ha ha ha… "
DeCarloster giang hai tay ra,
"Thế nhưng ta là tín đồ Vực Thẳm, sao ta có thể giúp đỡ thần Trật tự lừa gạt chủ
ta chứ, sao có thể đi qua nơi này một lần nữa chứ?"
"Ngươi đã chết."
"Đúng vậy, ta chết đi, nhưng cho dù ngươi có thể thức tỉnh ta dậy thì nhiều nhất
ta cũng chỉ có thể sống ba ngày, sau khi ba ngày trôi qua, ta vẫn lựa chọn làm
một tín đồ Vực Thẳm thành kính."
"Không, ta có thể cho ngươi ba năm, ba mươi năm, thậm chí cuộc sống dài hơn,
ta có thể cho ngươi cơ hội sống thứ hai.”
DeCarloster nuốt ngụm nước bọt, cười nói: "Bạn học, ngươi đang kể chuyện
cười à, cho ta cơ hội sống thứ hai, ha ha ha ha, ngươi xem mình là Thần Trật Tự
sao?"
Từng sợi xiềng xích bay ra từ dưới chân Karen, nhanh chóng phong tỏa mảng
ký ức này, đồng thời xung quanh Karen, xuất hiện một vòng quy tắc Trật Tự
đang vận chuyển;
DeCarloster kinh ngạc mà cúi thấp đầu, hắn phát hiện trước ngực mình, cũng
xuất hiện cái vòng tròn đang toả ra khí tức áo nghĩa của Trật Tự, hắn vô ý thức
đưa tay muốn bắt lấy nhưng mỗi lần chạm vào đều không thể bắt giữ.
"A a a… quy tắc, áo nghĩa, kỵ sĩ Trật Tự, cuộc đời mới!"
Trên mặt DeCarloster lộ ra vẻ kích động.
Karen tò mò hỏi: "Ta vốn cho rằng ngươi sẽ có chút nghi ngờ."
"Không, ta sẽ không nghi ngờ, ta biết đây là sự thật, ta từng thăm dò di tích của
Kỵ Sĩ Thánh Quang Leftina, ở trong di tích ta đã chắp vá lại cái quả cầu ký ức
kia, đọc được ghi chép mà ngài Leftina để lại về lần đầu tiên được thức tỉnh trở
thành Kỵ Sĩ, quả thật giống như đúc với thứ ta đang nhìn thấy.
A, cái di tích kia bình thường là chỗ mà Kỵ Sĩ Thánh Quang bày tỏ tình cảm với
Tiranus, hồi ức nhật ký này chỉ là vật bổ sung.
Nơi bí ẩn nhất của phụ nữ thật sự rất khó vào, thiếu chút nữa thì ta đã chết ở đó
rồi."
Karen hỏi: "Vậy ngươi có muốn được ta sắc phong thành Kỵ Sĩ không?”
DeCarloster phát ra một tiếng thở dài, lập tức gượng cười:
"Ngài biết đấy, phản bội tín ngưỡng là một kiện vô cùng đau khổ, rất xin lỗi
phải thông báo cho ngài, ta, DeCarloster, mãi mãi cũng sẽ không phản bội tín
ngưỡng của mình!”
"Vậy quên đi."
"Tín ngưỡng của ta là thám hiểm, ca ngợi Trật Tự!"