đầu hiện ra cảnh Derius nắm lấy cổ áo của Chủ giáo Bern chất vấn ông ta vì sao
dám nghi ngờ lòng trong thành của anh ta dành cho Trật Tự, cũng hiện ra cảnh
anh ta bị Trùng Không Gian trong cơ thể hành hạ đến mức lên lên vách tường.
Trong chốc lát, Karen không cách nào phân biệt rõ ràng, đến cùng cái nào, mới
thật sự là anh ta.
Có lẽ, tầng lớp cấp cao của Trật Tự Thần Giáo cũng không thể nào xác định
được, nếu không sẽ không có tình huống cố ý bỏ thuốc vào thức ăn kia xảy ra.
Siti nhận được vị trí tọa độ không gian giả, vậy thì cái tọa độ không gian kia
được ai cung cấp?
Karen khom lưng mình xuống một chút, lựa chọn một tư thế ngồi ghế thoải mái
hơn, may mắn là, anh ta cũng không cần phải thận trọng suy nghĩ, cũng không
cần mình phải đưa ra quyết định gì, dù sao mình cũng không phải là thành viên
của Kỵ Sĩ Đoàn thứ 7 gì đó, người bị nhốt trong cái không gian kia cũng không
phải là mình, cho mình hoàn toàn có thể ném hết mọi lo toan và phiền não ra
ngoài cửa sổ, chỉ cần đơn giản thưởng thức màn tranh đấu này.
Cái này so sánh với kịch nói còn hấp dẫn hơn nhiều, rốt cuộc, kịch nói còn cần
phải có kịch bản, nhưng thực tế càng chân thật hơn.
Quả nhiên, sau một hồi trầm mặc ngắn ngủi của hai bên, cuộc đàm phán tiếp
tục.
Nhưng cuộc đàm phán hôm nay so với ngày hôm qua đã bớt mùi thuốc súng
nồng nặc hơn, mọi người thật sự bắt đầu một cuộc kì kèo mặc cả, mỗi một điều
khoản đều vô cùng nghiêm túc, không có náo nhiệt bằng hôm qua, nhưng tính
chuyên nghiệp tăng lên rất nhiều.
Thậm chí có chút khó có thể mà tưởng tượng, những người chuyên nghiệp như
thế này, làm sao cưỡng ép tâm trạng của mình để bày ra cái thái độ cãi nhau,
phun nước bọt, xắn tay áo như ngày hôm qua.
Chỉ là bầu không khí chuyên nghiệp này, lại khiến cho Fanny và Peia khổ sở,
bọn họ thật sự rất không thích bầu không khí nghiêm túc và trang nghiêm như
thế này, không bao lâu sau bọn họ đã lại bắt đầu ngủ gà ngủ gật.
Karen thì lấy ra bản bút ký mà mình đem đến, thỉnh thoảng lại tô tô vẽ vẽ, cũng
không phải đang ghi chép gì, bởi vì những thứ mà anh ta viết vào đây cũng sẽ
không xem lại, có lẽ cái bản bút ký ngay sau lúc trả phòng cũng sẽ quên mang
theo mà làm mất;
Nhưng như vậy thì sẽ có cảm giác hòa nhập với bầu không khí xung quanh vào
lúc này hơn.
Càng đi sâu vào đàm phán, thời gian cũng đang không ngừng trôi qua, lúc giữa
trưa, Peia và Fanny tỉnh lại từ giấc ngủ, hai người sau khi đi ra phòng vệ sinh để
ăn uống rồi lại quay trở về phòng hội nghị mà ngủ gà ngủ gật.
Đợi đến lúc đã hơn ba giờ chiều, Karen rõ ràng cảm giác được mình đang đói
bụng, không phải cảm giác đói bụng mà dạ dày truyền đến, mà là phát hiện khả
năng tư duy của đầu óc mình có chút mơ hồ, không thể tập trung hiệu quả như
lúc trước.
Quả là một cuộc đàm phán đặc sắc, làm mình nghe đến mê mẩn.
Karen cởi áo khoác của mình ra, mặc áo khoác của Fanny lên người của mình,
áo khoác có phong cách trung tính, Karen mặc vào cũng không cảm thấy có gì
không hợp.
Đứng dậy, đi ra phòng vệ sinh, vừa đi mấy bước, Karen đã cảm thấy bước chân
có chút nặng nề, cái áo khoác này thật sự rất nặng.
Đi vào cửa phòng vệ sinh, Karen lấy thịt bò và nước chanh từ trong áo ra, thịt
bò này cùng loại với thịt bò hầm, mùi tương xứ Wien có chút nặng mùi, nhưng
người ta trong lúc đói bụng cũng sẽ bỏ qua những khuyết điểm này.
"Ta cũng không mang theo đồ ăn, ai biết lại trở thành như vậy chứ, ta nghĩ là
buổi trưa thì mở tiệc rồi, phòng hội tiệc cũng đã chuẩn bị xong!" Đây là tiếng
của Leon.
"Đáng chết, cái đám Pamirez giáo này thật khó chơi, cũng dám cắn ngược lại
chúng ta một phát, quả thật nên trực tiếp chơi chết bọn hắn." Đây là tiếng của
Laure.
"Bây giờ chơi chết bọn hắn hay không cũng phải là vấn đề, bọn hắn thật ra cũng
chẳng quan trọng gì, chính bọn hắn cũng rõ ràng bản thân không có gì quan
trọng, nhưng vấn đề bây giờ vẫn là thể diện của Trật Tự Thần Giáo chúng ta."
"Siti trưởng lão và..."
"Im lặng, Trưởng Lão Thần Điện làm sao đến lượt hai chúng ta bàn luận?"
Karen đang ngồi nhai thịt bò, nhìn xem Leon và Laure đang đi vào rửa mặt,
cùng lúc thì bọn họ cũng đang nhìn Karen, nói cho đúng thì là đang nhìn xem
cục thịt bò lớn kia trong tay của Karen.
Hai người thanh niên, đồng loạt liếm môi một cái, phải biết, bởi vì hội nghị tối
hôm qua kết thúc quá muộn, sáng nay thức dậy trễ, bọn họ ngay cả bữa sáng
cũng còn chưa kịp ăn, vốn định để đến bữa tiệc buổi trưa tiện thể ăn luôn một
lần, ai biết được buổi tiệc trưa cũng bị hủy bỏ.
"Cho ta một miếng, nhanh lên, xé cho ta một miếng." Leon không chút khách
sáo mà chạy đến trước mặt Karen hối thúc.
"Đúng đúng đúng, cũng cho ta một miếng, cho ta một miếng." Laure cũng đi
theo tới.
"Cái này tôi đã cắn rồi." Karen nói.
"Ta không ngại." Leon nói.
"Ta cũng không để ý." Laure đưa tay muốn chụp lấy cục thịt bò trên tay Karen.
"Nhưng tôi để ý." Karen lui về sau hai bước né tránh hai người bọn họ.
"Này, cậu không thể làm như thế được!" Leon thúc giục nói.
"Hôm qua cậu còn ăn bánh mì và uống sữa bò của chúng tôi đấy, anh bạn à, cậu
không thể vô tình như vậy."
"Ý của tôi là, chỗ tôi vẫn còn đồ ăn."
Karen đưa tay mò vào trong túi áo khoác, lấy ra một con gà nướng được bọc kỹ
trong túi, còn có xúc xích