không phải nơi khởi đầu của nghề gái điếm, nhưng dần dần diễn biến thành một
quần thể phiêu bạt theo vận mệnh.
Mà với sự “Chúc phúc” của Richard, một luồng khí tức tín ngưỡng đang bị
chuyển đến trên người hắn.
Neo hiểu rằng Richard giống như là một cái nồi hơi đưa nung đỏ lên, hắn mang
lại sự ấm áp cho người khác nhưng cũng cần nước để hạ nhiệt độ.
Điều này khiến Neo không khỏi nghi ngờ thằng nhóc này được hưởng sự chúc
phúc từ Trật Tự.
Trưởng Lão Thần Điện ngưng tụ thần cách, sau khi tiến vào Trật Tự Thần Điện
thì Trật Tự Thần Điện sẽ chúc phúc cho gia tộc của Trưởng Lão Thần Điện, để
gia tộc hưng thịnh, mấy thế hệ liên tục đều xuất hiện người kế tục có tư chất tốt.
Cho nên cũng không có lý nào mà người thừa kế Thần Trật Tự vươn lên thì
những người bên cạnh lại không được hưởng hiệu quả tương tự.
Trên thực tế, tất cả mọi người bên cạnh Karen, sau khi đi theo Karen thì bản
thân đều có sự tiến bộ rất lớn, nhất là đám người được Karen thức tỉnh, bọn hắn
và Karen có sự ràng buộc càng sâu và càng trực tiếp hơn.
Đương nhiên, Neo rõ ràng, nếu như mình kể chuyện này cho Karen nghe thì
chắc chắn là Karen sẽ không tin, càng sẽ không tán thành. Tên kia, rõ ràng là
người thừa kế Thần, trong cơ thể có cơn nghiện đói lại luôn kiên trì rằng lòng
tin của con người có thể chiến thắng hết thảy.
Có điều, rốt cuộc là thằng nhóc Richard này được ảnh hưởng bị sự chúc phúc
của vị Thần nào?
Nhìn một hồi, cảm thấy cũng sắp xong, Neo dự định rời đi.
Hắn rời khỏi cửa hàng điểm tâm nay, đi đến góc đường, đang chuẩn bị đón xe,
lại trông thấy một chiếc xe Pens second-hand đang dừng ở trước mặt.
Người lái xe là Karen, Connor ngồi ở phía sau, Connor đang viết bài tập ở trên
cặp sách.
Neo nhún vai, đi đến bên cạnh ngồi vào ghế phụ bên cạnh tài xế.
“Ta không nghĩ Philomena tiến bộ nhanh đến như vậy.”
“Dạo gần đây lượng cơm ăn của cô ta càng lúc càng lớn, lúc bà ngoại đi mua đồ
ăn thì người bán còn tưởng rằng bà ấy mở một nhà hàng.”
“Ha ha.” Neo rút điến thuộc ra, tự cắn một điếu vào miệng, sau đó đưa cho
Karen một điếu.
Karen nhận lấy, nhìn một chút, là loại thuốc lá kiểu mới nhất của Lôi Đình Thần
Giáo.
“Bây giờ điều kiện có vẻ tốt nhỉ.”
“Người từng chết một lần thì nợ nần cũng tiêu tan, tất nhiên phải đối xử với bản
thân tốt một chút. Nhưng mà cậu có thể có tiền đồ một chút được không, bây
giờ hút điếu thuốc mà còn nhìn giá cả?”
“Bây giờ rất ít hút.”
“Thế nào, dạo gần đây cơn nghiện đói không tìm cậu để tán gẫu à?”
“Bị ta áp chế.”
Neo sờ lên túi, không tìm được bật lửa, sau đó rất tự nhiên mà móc một cái bật
lửa từ trong túi Karen, châm thuốc, đưa bật lửa đến, Karen ngậm điếu thuốc
trong miệng mà châm lửa.
“Áp chế, có ý gì, giống như Kevin sao?”
“Có thể hiểu như vậy, nhưng mà bây giờ Kevin được ta giải trừ phong ấn, còn
ăn mấy thứ thuốc bổ vốn thuộc về nó, hiện tại, chắc rất khó tìm ra người nào có
thể đánh được chó nhà ta.”
“Ai, xem như Kevin hết khổ.”
“Ngài thì sao đây?”
“Ta cái gì chứ?”
“Chơi đủ chưa.”
“Chưa.”
“À.”
“Xem ra dạo gần đây không có việc gì phát sinh.”
“Có việc, sắp đánh trận, mấy ngày nữa, Trật Tự sẽ ra tay với Sinh Mệnh rồi, lần
này, sẽ chỉ đánh càng ác liệt hơn so với Luân Hồi.”
“Ta đã biết, ta sẽ đặt lệnh short Phiếu Sinh Mệnh, thêm đòn bẩy đến chết.”
Nói xong, Neo hít mạnh một hơi thuốc lá, mắng:
“Đáng chết, đây mới gọi là đầu tư cổ phiếu thật sự, đây mới thật sự là Thần của
thị trường chứng khoán!”
Karen không có tiếp lời.
Neo tiếp tục nói: “Cho nên, nếu như về sau có Thần Cổ Phiếu, chắc chắn hắn là
tay sai của một Thần khác, dù gì thì hắn cần người đưa tin tức nội bộ cho hắn.”
“Chờ sau khi đánh xong trận này, Thần Điện sẽ đến phố Mink, giải quyết
chuyện của ông nội ta.”
“Cậu chuẩn bị xong chưa?” Sau khi Neo hỏi xong thì vỗ trán một cái, “A, bây
giờ cậu có Kevin, cũng không cần ta, ai, bây giờ ta đối với cậu mà nói thì ngay
cả một con chó cũng không bằng.”
Karen nhìn Neo một chút, đáp lại:
“Hoàn toàn chính xác.”
“Súc sinh.”
“Ngài rốt cuộc đang bận rộn chuyện gì?”
“Cậu đã tìm được ta, vậy thì ngoắc ngoắc đầu ngón út một chút thì sẽ có thể
điều tra ra được gần đây ta đang làm cái gì.”
“Alfred muốn điều tra ngài, nhưng ta từ chối.”
“Cậu hẳn là nên tin tưởng giác quan thứ sáu của vị quản gia mình.”
Karen hút một hơi thuốc rồi ném ra cửa sổ xe.
“A, đáng chết, cậu đã quên nỗi đau khi lúc trước không đủ tiền mua thuốc lá
sao!”
“Thật có lỗi.”
Trong xe, lại trầm mặc.
Người phá vỡ bầu không khí trầm mặc là Karen: “Không thể nói sao?”
“Ta đã nói rồi, cậu có thể tự mình đi điều tra.”
“Là vì sợ ta không đồng ý sao?”
Giữa hai người thật sự là quá mức quen thuộc, quen thuộc đến nỗi khi giao lưu
thì ý nghĩ vượt ra khỏi giới hạn mà lời nói có thể truyền tải;
Rất nhiều từ ngữ không cần phải nói thì đã có thể ăn ý mà bỏ qua.
Connor ngồi ở đằng sau làm bài tập chỉ cảm thấy hai người phía trước đang tiến
hành giao lưu triết học, cô bé từng đọc sách triết học, tất cả đều là mấy câu
giống như mấy lời đối thoại khó hiểu này.
Neo châm điếu thuốc thứ hai.
Karen tiếp tục hỏi: “Ta không đồng ý rất nhiều việc mà ngài làm nhưng chưa hề
ngăn cản ngài, rất nhiều lần ta còn gia nhập.”
Neo lắc đầu: “Lần này không giống, chắc chắn cậu sẽ ngăn cản ta.”
Neo kéo ghế ngả về sau một chút, đổi tư thế ngồi, co chân lên, mặt hướng về
phía Karen:
“Hay là tìm chỗ để đánh một trận?”
“Ngài bây giờ đánh không lại ta.”
“Mẹ nó! Cậu có thể đừng nói chuyện ngay thẳng như vậy không, dạo gần đây ta
có chút tiến bộ, ít nhất có thể chống đỡ được lâu hơn một chút so với lúc ở Sa
Mạc, càng có thể tìm được nhiều cơ hội hơn.”
“Nhưng tiến bộ của ta so với lúc ở Sa Mạc thì lớn hơn rất nhiều.”
Nhất là sau khi đã thuần phục cơn nghiện đói, bây giờ Karen có thể sử dụng sức
mạnh của cơn nghiện đói vô điều kiện.
Neo thở dài: “Ai, vậy thì chả có chút ý nghĩa nào.”
“Ngài đang muốn bị đánh trước sao?” Karen hỏi, “Ngài cho rằng chuyện mà
ngài làm sẽ vấp phải sự phản đối của ta?”
“Dạo gần đây cậu xem kịch nhiều quá rồi à? Chỉ có mấy vở kịch trên sân khấu
mới cái mấy đoạn tình cảm cay đắng cũ rích như thế này.”
“Neo, có lẽ ngài có thể thử thẳng thắn với ta một chút, nói không chừng ta sẽ
giống như trước đây, đầu tiên sẽ nói một câu: Có phải ngài điên rồi hay không.
Sau đó, ta sẽ nhìn ngài biểu diễn.”
Neo vuốt vuốt cái mũi, nhìn về phía ngoài cửa sổ xe: “Ta phải đi, nếu không thì
ngân hàng chợ đen sẽ đóng cửa.”
“Được rồi.”
Neo mở cửa, xuống xe, phất phất tay với Karen, sau đó chui vào trong biển
người ven đường.
Hắn đã từng dạy cho Karen làm sao để nhanh chóng thoát đi khi bị theo dõi,
nhưng lần này, hắn bước đi rất tự nhiên, bởi vì hắn tin tưởng Karen sẽ không
theo dấu hắn.
Sau khi đi được một đoạn rất xa, Neo ngừng lại, hắn lấy từ trong túi ra một nắm
Rael 1 xu, chia cho đám trẻ con tóc tím trong ngõ nhỏ đang vây quanh thùng rác
mà nhặt nhạnh mấy thứ đồ bỏ đi.
Đám trẻ con nói với hắn những lời chúc phúc, sau đó vui mừng chạy ra.
Neo yên lặng rút ra một điếu thuốc, cắn vào trong miệng, nhưng bật lửa xoẹt
mấy lần liên tục lại không có lửa, bật lửa hết dầu; hắn vứt điếu thuốc vào thùng
ra, bỏ bật lửa vào lại trong túi.
“Không phải cậu có thể ngăn cản hay không, mà là cậu vốn đã đang ngăn cản,
bởi vì cậu không muốn để cho thí nghiệm của bọn hắn thành công, ừm, ta cũng
không muốn để bọn hắn thí nghiệm thành công.
Nhưng mà,
Ta muốn tự mình thử một chút.”