“Dù sao thì các ngươi đều đi trước ta, đối với một người làm cha như ta mà nói
thì quả thực là những lần cực hình tra tấn tinh thần.”
“Ngươi có tin bây giờ ta đi kiếm cái cần câu rồi dùng đầu của ngươi để đi câu
cá không?”
“Ngươi sẽ không làm như vậy, ngươi là người chính trực hiền lành dường nào,
sao có thể điên cuồng như vậy.”
“Ai, ngươi quên Ánh Sáng Thần Giáo đã biến mất như thế nào sao?”
“Vậy tất cả cũng không phải đều là lỗi của ngươi, Protaras nói với ta, không
phải hắn thắng ngươi thua, mà là hai người các ngươi đều chẳng qua là đứng
bên trên kết quả cuối cùng của hồi đối kháng sau mấy nghìn năm, xem như hai
người các ngươi đổi vị trí cho nhau, cũng là Ánh Sáng sẽ diệt vong.”
“Trật Tự của bây giờ thì sao?” Neo hỏi.
“Cái gì? Ngươi đang chỉ sự trở về của Chư Thần sao? Chỉ cần chủ ta và một
đám Thần chi nhánh cũng có thể cùng nhau trở về, Trật Tự Thần Giáo ta vẫn là
Thần Giáo đệ nhất thế gian như cũ.”
“Vậy Trật Tự Thần Giáo vẫn sẽ là Trật Tự Thần Giáo sao?”
“Ngươi…”
Neo nhìn về phía mặt sông, có chút phiền muộn nói: “Ánh Sáng diệt vong là bởi
vì nó rời bỏ Ánh Sáng thật sự; nếu như Trật Tự rời bỏ Trật Tự thật sự, vậy nó
cũng không cách sự diệt vong là bao xa.
Thần Giáo có nội lực hùng mạnh giống như chúng, áp lực từ bên ngoài rất khó
đánh gục được nó, nguồn gốc thật sự của sự bất ổn vẫn luôn ở trong nội bộ.
Ngươi có dám nói ý đồ thật sự của lần hành động này là vì xóa đi mối tai hoạ
ngầm uy hiếp Thần Điện mà không phải có ý đồ khác không?”
Ukunga trầm mặc.
Neo thì tiếp tục nói: “Ngươi hẳn là biết vị Thần kia.”
“Đúng vậy, không sai, ta biết.”
“Vậy chắc ngươi cũng rõ ràng, hắn có quan hệ thân thiết nhất với ai.” Ukunga
cười cười “Ta biết, quan hệ của hắn và chủ ta còn mật thiết hơn nhiều so với ghi
chép trong lịch sử của Thần Giáo.”
“Nếu hắn xuất hiện ở đây, vậy thái độ của chủ các ngươi là cái gì thì hẳn là cũng
rõ ràng.”
“Ý của ngươi là sự thất bại của chúng ta thật ra là do ý chí của chủ muốn thế?”
“Chủ của các ngươi có lẽ cũng không thích hành vi của các ngươi, dù cho các
ngươi đang phất cờ hiệu của hắn mà làm việc.”
“Được rồi, ta cũng đã là kẻ sắp chết, đi phân tích việc này đã không có ý gì rồi;
Đáng tiếc là trong thần thoại tự thuật của Trật Tự Thần Giáo chúng ta xưa nay
cũng không miêu tả thế giới sau khi chết, chỉ nói cho chúng ta biết, cái chết là
sự kết thúc của tất cả.
Nếu không thì ta có thể tưởng tượng được chờ đến sau khi sự sống thật sự kết
thúc, ta trở về Thần Quốc của chủ ta, ngài ấy sẽ giang hai cánh tay giống như
một người cha, để cho ta được ôm ấp.” Neo hỏi: “Ngươi cũng không cân nhắc
đến chuyện chủ ngươi có muốn ôm ngươi hay không à.”
“Các ngươi trò chuyện rất không tệ.” Karen ngồi xuống, “Chúng ta có lẽ có thể
náo nhiệt hơn một chút, tập hợp đủ tất cả.”
“Ta cảm thấy có thể tập hợp đủ, nhưng có lẽ ta không chờ được đến ngày đó.”
Karen nhìn về phía Ukunga, nói: “Gọi ta một tiếng cha, ta có thể cho ngươi một
viên kẹo.”
“Kẹo?” Ukunga tức giận nói, “Ta cũng sắp bị các ngươi lột sạch rồi, sao không
nghe thấy các ngươi gọi ta một tiếng nào?”
“Ta lấy hai viên bảo thạch của ngươi để làm đồ chơi cho trẻ con, cái gì mà gọi
là lột sạch ngươi thế.”
Ukunga cong môi về phía Neo:
“Hắn đấy, ngoại trừ đang chữa trị một chút da thịt cho ta thì chẳng chừa lại gì
cả, thật sự là móc sạch chỉ còn mỗi lớp da. Chưa kể hắn còn hỏi ta có thẻ ngân
hàng không ký danh ở chợ đen hay không. Sao ta dùng đến thứ đó được, Thần
Điện được Giáo Đình cung phụng, lúc bình thường cả trăm năm ta cũng khó ra
khỏi Thần Điện được một chuyến.”
Neo nói với Karen: “Cho nên ta để nghị hắn viết một phần di chúc, hắn còn có
gia tộc, trên di chúc viết rằng xây dựng một cái quỹ đầu tư của gia tộc, để ta phụ
trách quản lý, ta rất am hiểu về cái này, có thể để cho sản nghiệp của gia tộc
ngươi được nâng tầm.”
Karen trêu chọc nói: “Nếu thật sự làm như vậy thì cầu thang cũng sẽ bán cháy
hàng.”
Neo hừ một tiếng: “Ngươi đang nói xấu ta, trước đó có người trong gia tộc của
hắn gặp biến cố, ta đã giúp hắn đầu tư cổ phiếu, tài sản tăng lên gấp mấy lần.”
Neo nói đến Leon, nhưng mà cũng chỉ là một chi tiết nhỏ, sẽ không mang đến
cho Ukunga tin tức hữu ích gì.
Nhưng mà trong trí nhớ của Karen, hình như những lúc Neo giúp người khác
đầu tư đều là kiếm lời, mình đã từng bởi vì có hắn mà kiếm lời một khoảng
không tệ trong chiến tranh giữa Luân Hồi và Trật Tự, nhưng bản thân hắn lại
suýt chút nữa thì bán xe để trả nợ.
Karen nói: “Người ta còn chưa có chết đâu, ngươi đã nhớ thương di sản của
người ta rồi, có phải không tốt lắm không?”
Neo nhún vai: “Hắn đã sống lâu như vậy rồi, đối với gia tộc hậu duệ hẳn là cũng
không còn tình cảm gì nhiều, chúng ta mới là người thân cận nhất của hắn, đúng
không, Ukunga?”
Ukunga đáp: “Ta có thể viết di chúc, viết thêm một câu vào, để cho hàng năm
đến ngày giỗ của ta gia tộc hậu duệ nhất định phải mang theo đầu của mấy tên
tàn dư Ánh Sáng.”
Karen lấy từ trong túi ra một cái mặt nạ màu bạc, lúc trước trên đường đến đây
thì anh đã lấy mặt nạ ra từ trong chiếc nhẫn.
“Bây giờ ta phụng theo pháp chỉ của Đại tế tự, chủ trì kết thúc công việc nơi
này, Dis. Inmerais để cho ta mang thứ này đến cho ngươi, đồng thời còn để ta
tiện thể nói thêm một câu.”
“Mặt nạ?” Trong mắt Ukunga lộ vẻ khó hiểu, “Đeo lên thử cho ta xem.”
Karen đeo cái mặt nạ này lên trên mặt Ukunga.
Sau một khắc,
Đầu của Ukunga nảy lên từ trên đống bùn, đây là lần đầu tiên Karen biết được
đầu cũng có thể sinh động như thế.
Nhưng lúc rơi xuống, Ukunga lăn khỏi đống bùn, lăn theo bờ sông xuống dưới
nước.
“Bụp bụp!”
Thế mà còn tạo ra mấy bọt nước trên mặt, sau đó chìm xuống dưới đáy sông.
Karen hỏi: “Sao ngươi không ngăn cản thế?”
Neo trả lời: “Ta cho rằng ngươi sẽ cản.”
Một lát sau, cơ thể mà Ukunga để lại trên bờ để chữa trị đứng dậy, một nguồn
sức mạnh đặc biệt đang vận chuyển ở trong, giống như là có sự sống mới được
rót vào.
“Vụt!”
Đầu của Ukunga bay ra từ trong đáy sông, đáp lên trên cơ thể, mà cái mặt nạ
trên mặt cũng đã không thấy đâu.
Trong mặt nạ quả thực cất giấu một mảnh vỡ Thần cách, Karen đã từng dùng
cái mặt nạ này để đóng vai Trưởng Lão Thần Điện.
Mà chủ nhân của cái mảnh vỡ Thần cách này khi vừa ngưng tụ thành công
không bao lâu thì đã bị Dis dựa theo Điều Lệ Trật Tự đánh chết.
Vẻ mặt Ukunga nghiêm túc nhìn về phía Karen, hỏi:
“Vị kia, không, hắn, không phải, ngài Dis, có lời gì nói với ta, không, là chỉ
điểm.”
Cảm xúc của Ukunga có chút mất khống chế, việc này có thể lý giải, bởi vì hắn
cực kì khát vọng một mảnh vỡ Thần cách hệ Trật Tự, đây là cuộc sống mới của
hắn.
“Ông ấy nói…”
“Nhanh, nhanh nói cho ta biết, ngài ấy chắc chắn có chuyện rất quan trọng
muốn giao cho ta đi hoàn thành, hoặc là có sự chỉ điểm gì đó trên phương diện
tu hành, việc này rất quan trọng đối với ta, nhanh, nhanh, nhanh!”
“Nếu không đủ thì vẫn còn.”