"Không có, đội trưởng."
Thật ra thì lúc trước Karen cũng có đi ngang qua trước mặt Philomena, nhưng
Philomena cũng không nhận ra bộ dáng của "Pavaro", mặc dù cô đã từng đi qua
nhà của Pavaro, cũng chính là Nhà Tang Lễ, nhưng cũng không phải là mỗi
người đều có thể để ý cẩn thận như vậy.
Nhìn đồng hồ, đêm đã khuya, lão thuyền trưởng chắc chắn đã lái thuyền rời
khỏi bến cảng, lúc này Karen cũng lười mà bảo hắn quay trở lại, định tìm một
nhà trọ mà ở qua đêm.
Phòng ở có điều kiện cũng không tệ, trong mỗi phòng còn có một cái ao được
xây khá kiên cố, ông chủ giới thiệu rằng là để dẫn suối nước nóng từ núi lửa
xuống, nhưng mà muốn dẫn nước thì phải bỏ ra thêm một khoản tiền.
Karen trả tiền, phục vụ viên đi vào để hỗ trợ dẫn nước nóng, một lát sau khi
thấy nước đã đủ, Karen đi đến bên cạnh cái ao dùng tay chạm chạm mặt nước.
Nhiệt độ nước cũng không phải là loại có thể gây bỏng, nhưng lại có thể mang
đến một cảm giác nóng rực, nhưng cái này cũng không phải là công hiệu của
suối nước nóng, mà là nhà trọ để thêm vào trong một loại bột đá.
Ngâm mình ở trong ao nước như thế này sẽ để cho người ta có cảm giác tinh
thần phấn khởi, để ngươi nghĩ lầm rằng cái suối nước nóng này rất có hiệu quả,
thật ra thì triệu chứng này có đôi chút tương đương với việc trúng độc kim loại
nặng, lúc đầu sẽ kích thích tiềm năng của người tắm, sau đó sẽ bắt đầu cảm thấy
mệt mỏi.
Karen lắc đầu, cũng lười mà đi tìm ông chủ để nói chuyện trả lại tiền, đi vào
trong nhà tắm tắm một cái rồi leo lên giường nằm.
"Cốc... Cốc..."
Vừa nằm xuống, đã nghe thấy có tiếng đập cửa.
Karen không nghĩ để ý tới, nhưng tiếng đập cửa vẫn còn tiếp tục, không còn
cách nào khác, Karen chỉ có thể đi ra mở cửa, ở ngoài cửa có hai cô gái trẻ đang
đứng, tuổi tác có lẽ cũng không quá hai mươi, không trang điểm, lộ ra vẻ rất
tươi đẹp.
"Thưa ngài, ngài có cần phục vụ xoa bóp không?"
"Thưa ngài, kỹ thuật của chúng tôi rất tốt."
Xem ra cái nhà trọ này là kết hợp với suối nước nóng và cửa hàng điểm tâm.
"Không cần, cảm ơn." Karen từ chối, nhưng vẫn móc từ trong túi ra 100 Phiếu
Trật Tự rồi đưa cho họ, "Đừng tới quấy rầy ta."
"Cảm ơn ngài."
"Ngài thật là rộng rãi."
Những khu vực có chiến tranh xảy ra, giá trị của Phiếu Trật Tự thường thường
sẽ càng trở nên vững chắc hơn, nhất là bây giờ, giá trị của Phiếu Luân Hồi và
Phiếu Trăng Tròn đều đang dao động với biên độ khá lớn, Phiếu Trăng Tròn bởi
vì được neo giá theo Phiếu Trật Tự thì còn tốt hơn một chút, nhưng mọi người
vẫn càng ưu ái cho Phiếu Trật Tự hơn.
Lúc này, cửa của căn phòng sát vách bị mở ra, Philomena nhô người ra, quay
đầu nhìn về phía nơi này, vừa đúng lúc trông thấy Karen đang đưa phiếu điểm
cho hai cô gái.
Karen mỉm cười nhẹ gật đầu với Philomena, nói: "Nghỉ ngơi thật tốt."
"Vâng."
Sau khi đuổi hai cô gái kia đi xong, Karen đóng cửa phòng, nằm dài ở trên
giường, rất nhanh thì nhắm mắt lại ngủ thiếp đi.
Sát vách,
Philomena bưng ly nước trong tay bước ra ngoài ban công, nơi này vừa lúc nhìn
diện vào chỗ sâu nhất của Hỏa Đảo, cũng chính là ngọn núi lửa đã ngừng hoạt
động cao chót vót.
Cô uống một hớp nước, do dự một chút, lại bỏ thêm một ít đá vào trong ly.
Sau đó lại uống một ngụm, khẽ nhíu mày.
Trước lúc tách nhau ra, những lời mà Pall nói một lần nữa hiện ra trong đầu của
cô;
Con mèo kia, nói có đúng không?
Nếu như mình thắng được bà nội thì mình còn có thời cơ để có thể lựa chọn lại
cuộc sống của mình sao?
Lời nguyền rủa kia,
Sẽ kết thúc chứ?
Philomena giơ cái ly trong tay lên, đổ nước đá từ trên đầu của mình xuống, tóc
và quần áo trong nháy mắt cũng đã thấm ướt.
Lúc này, cửa phòng bị gõ vang.
Philomena học theo Karen, lấy ra một tờ Phiếu Trật Tự mệnh giá 100, đi tới
cửa, mở cửa ra;
Ở ngoài cửa là một tên thanh niên trẻ tuổi để trần nửa người trên, dáng vẻ
cường tráng, hắn khoác áo ở trên bờ vai, một tay khoác lên một bên khung cửa,
nhìn tóc Philomena ướt sũng, vô ý thức mà nuốt ngụm nước bọt, hỏi:
"Cô có cần phục vụ xoa bóp không, tiểu thư xinh đẹp?"
"Ầm!"
Philomena đạp hắn một phát bay ra ngoài, sau đó đóng cửa lại.
Cuối cùng cô cũng không thể chịu được.
Karen nằm ngủ say trên giường ở phòng sát vách nghe được tiếng động cũng
chỉ xoay người một cái, không xem như là chuyện gì đáng kể.
...
Trên mặt biển gần khu vực bến cảng, chiếc thuyền cướp biển nhỏ và con hải thú
dựa vào nhau, so với căn phòng giản dị trên lưng hải thú thì ở trên thuyền tất
nhiên là thoải mái hơn một chút, sau khi mọi người dùng cơm xong, đều tự tìm
một nơi để nghỉ ngơi.
Còn về những thủy thủ ở trên thuyền kia, tất nhiên là chỉ có thể ngủ ở trong một
góc trên boong tàu mà thôi, nhưng mà họ cũng không cảm thấy có gì oán giận
với điều này, bởi vì thực lực mà những người này thể hiện ra đã đủ để san bằng
tất cả oán giận ở trong lòng của họ.
Bên trong phòng của thuyền trưởng, Alfred đang ngồi ở trên bàn đọc sách để
sửa sang lại bút ký và bức vẽ của mình lúc dọc đường, Pall thì cùng với Kevin
giành lấy cái giường vốn thuộc về thuyền trưởng.
Pall gối đầu dựa vào bụng của Kevin, ngủ rất say sưa;
Kevin sẽ còn thỉnh thoảng nhẹ nhàng vung vẩy cái đuôi một chút, giúp Pall xua
đuổi những con muỗi đáng ghét kia.
Alfred quay đầu nhìn về phía một người một chó trên giường, nhìn thấy một
cảnh ấm áp này của chúng, cầm lấy cây bút máy nhỏ, viết lên trên sách:
"Ta sẽ thay thiếu gia nhìn chằm chằm Kevin bất cứ thời khắc này, bởi vì chúng
ta không có khả năng từ bỏ sự cảnh giác đối với nó, ta nghĩ, ngay cả chính bản
thân Ranedal cũng không nguyện ý hoàn toàn bị xem như một con chó, điều này
sẽ để nó càng không có tôn nghiêm.
Nhưng có một điều ta cảm thấy có thể xác định, đó chính là Kevin đối xử với
Pall, thật là sự quan tâm của anh trai dành cho em gái.
Thần, cũng có nhân tính.
Ranedal vì Nữ Thần Mills mà từng bước một đi đến con đường thành Thần,
cuối cùng cũng thành công tiêu diệt được Hải Thần, mặc dù ta đã từng nghi ngờ
rằng nữ thần có Mills biết đến hắn hay không, thậm chí, ta cũng hoài nghi tình
cảm của nữ thần Mills đối với Hải Thần thật sự hoàn toàn là bị ép buộc sao?"
Viết đến chỗ này, Alfred dùng bút máy xóa đi nửa câu sau, anh ta cảm thấy là
"Người một nhà", ở sau lưng Kevin viết mấy lời nói xấu như vậy cũng có chút
không thích hợp.