Thật ra, mặc dù thân phận Thần Trật Tự của Karen để cho Dis cảm thấy vui vẻ
và kiêu ngạo, nhưng trên bản chất, cũng không siêu thoát khỏi phạm trù giải
thích và tiếp nhận, rốt cuộc thì lúc trước kia khi nghĩ lầm Karen là "Tà Thần",
Dis cũng vẫn lựa chọn che chở cho đứa cháu này như cũ.
Bất kể bên ngoài mưa gió lớn dường nào, đứng ở ngoài cửa đạp mạnh đôi giày
dính bùn, bước vào nhà thì thân phận cũng đều trở nên đơn thuần.
Điều mà vẫn đọng lại trong lòng của Dis nhất vẫn là nghe được tiếng chuông ở
phòng ăn lầu hai, đi xuống, nhìn thấy Karen tự nhủ một tiếng: "Ông nội, ăn
cơm."
Đương nhiên, loại cảm giác bước từ trên cao xuống, tìm lại hương vị chất phác
từ trong sự bình thường thì cũng không phải ai cũng có thể làm được, nhất là
khi đối mặt với phần thân phận kia của Karen, cho dù là các vị Thần chi nhánh
cao thượng cũng phải cung kính hô một tiếng: "Thần."
Nhưng Dis, làm được.
Việc này giống như là lúc tuổi còn trẻ, mình không ngừng tìm kiếm một ngọn
núi cao để vượt qua, lần này, cũng giống như vậy;
Karen, chính là đối thủ mới của mình, mình vượt qua nó, đứng cao hơn nó,
đứng ở trước mặt nó thì mới có thể giống như bây giờ, đặt cả hai ở trong quan
hệ ông cháu.
Mình đương nhiên biết Karen là sẽ không để ý những này, nhưng cả đời này
mình chính là như vậy, mãi một phong cách làm việc và làm người, không
muốn thay đổi.
"Vết thương của ông có nghiêm trọng không?"
Karen đi đến trước muốn xem xét vết thương của ông nội, nhưng rõ ràng ông
nội đang đứng ở trước mặt mình nhưng làm thế nào cũng không thể rút ngắn
khoảng cách. Karen dừng bước, anh nhận ra được đây không phải bản thể của
ông nội, người xuất hiện ở trước mặt mình, chỉ là hình chiếu rất chân thật đến
mức khó mà phân biệt.
Dis từ từ ngẩng đầu, đường vân màu vàng kim dần dần hiện ra, giống như là có
người đang cầm bút mà phác họa một cách đơn giản nhất trên một tờ giấy
không có điểm cuối.
Đầu, cổ, lồng ngực, tứ chi...
Thần thể đang chữa trị.
Karen rốt cục hiểu ra vì sao trước đó dù mình có thăm dò như thế nào cũng
không thể tìm thấy ông nội, thì ra bây giờ mình đang ở "Trong cơ thể" của ông
nội, dù là to lớn như Connor thì cũng giống là một con thạch sùng bám ở trên
người.
Nhưng Thần thú mạnh mẽ với đại biểu là Long tộc, rõ ràng có ưu thế khổng lồ
về thể trạng, nhưng vì sao không thể giành được đủ vị trí cho mình trong Thần
Giới của kỷ nguyên trước, chỉ có thể biến thành thứ phế liệu?
Nguyên nhân đó là cái thứ gọi là thể trạng của bọn chúng, khi đặt trước Thần
linh hùng mạnh thì... Không đáng để nhắc tới.
"Ta không biết nên cân nhắc vết thương của mình như thế nào." Dis trả lời,
"Bây giờ ta còn cảm thấy rất mới lạ."
Mặc dù vừa thành Thần, cũng vừa giết chết một vị Chủ Thần, nhưng cũng
không ảnh hưởng đến việc bản thân không có kinh nghiệm.
Lão Hoven: "Nếu Kevin không đi, ngược lại là có thể tìm đến để hỏi một chút."
Karen nói: "Đoán chừng có hỏi Kevin thì cũng không hỏi ra được cái gì, sự
chênh lệch giữa Thần và Thần còn lớn hơn giữa người và người."
Dis tự nhìn về phía trước mình, nói: "Ta hiện tại không có cách nào trở về bản
thể, không chỉ là bởi vì Thần thể bị hư tổn, càng là bởi vì bản thể cũng không
thích hợp hoạt động, ví như, đứng đối diện với cháu ở phía trên thì Connor sẽ
không chịu nổi.
Nhưng mà đây cũng là chuyện có thể giải quyết, nhưng trước mắt ta còn không
có đầu mối."
"Vậy thì ông nội còn có thể trở về phố Mink sao?"
"Dùng hình thức phân thân để trở về đi, bản thể vẫn tiếp tục ở lại nơi này."
Dis mở hai tay ra, "Cảm giác thành Thần rất kỳ diệu, giống như là cứ thế mà từ
cưỡng ép tách rời một phần của thế giới này cho bản thân mình, giống như
nguyên nhân cái chết của Hoven."
Lão Hoven: "Ung thư?"
"Không sai, đây là cách ví von thích hợp nhất mà bây giờ ta có thể nghĩ đến;
cũng giống như hiện tại, bản thể của đứng ở nơi này, cho dù ta không chủ động
làm bất cứ gì, nhưng nó vẫn đang tự dựa theo bản năng mà bóc tách những phần
cần thiết từ cái thế giới Địa Huyệt đã tàn tạ này để chữa trị bản thân."
Lão Hoven: "Dis, loại cấp độ này như ngươi cũng không phải Thần linh bình
thường có thể làm được, căn cứ theo ghi chép trong bút ký, Thần thể tự hình
thành Thần Quốc, có thể thông qua phân tách tiểu thế giới để bổ sung thiếu hụt
của bản thân... Chỉ có Chủ Thần."
"Ý của ngươi là ta trực tiếp trở thành Chủ Thần rồi?"
"Ta không biết, cũng không phải ta thành Thần, nhưng ta tận mắt nhìn thấy
Thần Địa Huyệt không “trâu máu” bằng ngươi."
Lão Hoven dừng một chút, tiếp tục nói:
"Mặc dù không thể nào cân nhắc sức mạnh của Thần một cách cụ thể, vị như
chủ của ta chính là một loại cực đoan trong số đó, nhưng với Thần linh theo
hướng chiến đấu như ngươi, ngược lại thì càng dễ để so sánh tương tự.
Thần chi nhánh Trật Tự trước đó cần thông qua phương thức liều mạng kéo
những Chủ Thần kia chết cùng, mà ngươi, không có bị chôn cùng với Thần Địa
Huyệt.
Mặc dù những Chủ Thần kia cũng vô cùng suy yếu sau khoảng thời gian dài bị
ngăn cách ở ngoài kỷ nguyên, nhưng những Thần chi nhánh Trật Tự cũng đồng
thời nhận được sự tăng cường sức mạnh từ Thần Trật Tự...
Chúng ta phán đoán một cách sơ lược hơn thì ngươi cũng đã trở thành hoặc là
tới gần Chủ Thần, sự dự đoán của Thần Trật Tự dành cho ngươi cũng rất chính
xác.
Còn có một điều nữa đó là..."
Lão Hoven tự lật "bản thân" ra, giống như là đang tra tìm thứ gì:
" Nguyên Lý Thần Giáo ta từng phân tích quy luật thay đổi của kỷ nguyên rất
nhiều lần, phát hiện ra một điểm cố định giống nhau, đó chính là mặc kệ bởi vì
nguyên do gì khiến cho kỷ nguyên thay đổi thì tất nhiên cũng sẽ có Tân Thần
hùng mạnh trỗi dậy, dẫn dắt một đợt thanh tẩy mới.
Vĩnh Hằng vốn là trỗi dậy như thế, Ánh Sáng tiếp sau Vĩnh Hằng cũng giống
như vậy.
Dis, ngươi chính là người như vậy."
Dis nghe mấy câu này, không có chút nào là hưng phấn, chỉ cực kỳ bình tĩnh
nói: "Ông bạn già, ngươi xem như muốn biên kịch thì cũng cần có chút ý tưởng
mới, cốt truyện kiểu người được trời chọn hoặc chân mệnh thiên tử này có chút
quá sáo rỗng."
"Vậy ngươi đoán xem vì sao Thần Trật Tự lại chọn ngươi làm ông nội của hắn?
Hắn thật sự là đang đền bù sao, hay là nói, dùng loại phương thức này để cưỡng
ép kéo người có tiềm lực đủ để trở thành bá chủ kỷ nguyên vào bên phe của
mình?"