"Cho nên ta vẫn cảm thấy trong chế độ điều lệ mà ngài Tiranus thiết kế, thẩm
tra tín ngưỡng thật sự rất cao minh, người hầu nam của cậu vậy mà đã tán gẫu
về chuyện này với ta, ý của hắn là cậu cũng ủng hộ.
Ta chỉ tò mò một chút, ông nội cậu làm ra chuyện như vậy rồi thế mà cậu lại
còn ủng hộ loại chế độ thẩm tra này à."
"Thần Giáo vốn chưa từng định tội ông nội của ta."
"Nói cũng phải, nhưng ta cảm thấy phần nhiều càng là do bọn họ không dám
làm như vậy."
"Ngài lạc đề rồi."
"A, đúng, ta nên tiếp tục quất roi hắn." Neo một lần nữa dời sự chú ý của mình
lên người của Torissa "Lúc nãy đánh ta, ngươi có phải đánh rất vui vẻ hay
không?"
Torissa trả lời: "Nếu như sớm biết là như thế này, ta sẽ không cho ngươi cơ hội
để thoát khỏi đầm cát, ta sẽ giết ngươi, không tiếc tất cả mọi giá mà phải trả giết
ngươi!"
"Ngươi cho rằng ngươi thật có thể giết chết ta?" Neo cười hỏi, "Ai, cái đầm cát
là chỗ an toàn nhất, dù là xây thành công viên trò chơi, để bọn nhỏ vào trong
ngồi nghịch cát cũng sẽ chẳng có vấn đề gì xảy ra."
Neo đưa tay chọc chọc vào giữa trán của mình, tiếp tục nói:
"Câu nói này không phải do ta nói, mà là vị kia để lại ở trong đầu của ta.
Con đường mặc dù khác nhau, trên tín ngưỡng phương hướng riêng của mình,
nhưng không cách nào phủ nhận rằng Compacini, là một người thiện lương... A
không, là một con thú hiền lành.
Ngươi không giết chết được ta, nhất là vào hôm nay, truyền thừa đã bắt đầu, có
nghĩa nguyền rủa cũng đã kết thúc.
Ý thức mà Compacini để lại, cảm thấy là thời điểm để ngươi biết được sự thật
sau cùng, cho cái tên bị nó đùa giỡn suốt ba trăm năm này một đòn tàn nhẫn
nhất.
Hai chúng ta, chẳng qua chỉ đang gia tốc tiến trình này, hoặc là nói, để kết quả
này hiện ra thêm một chút gợn sóng."
Karen nhắc nhở: "Là một mình ngài thôi, ta không biết.".
Neo hỏi ngược lại: "Bây giờ có phải rất vui vẻ không?"
Karen lắc đầu: "Ta cũng không thích cảm giác vui vẻ này cho lắm."
Neo ngẩng cổ, lúc này đang muốn nói thêm gì đó thì bóng dáng của Alfred tiến
đến từ phía xa, rơi khỏi phạm vi đầm cát, đi tới trước mặt Karen, rất là cung
kính nói:
"Thiếu gia."
Karen rất ngay thẳng đáp lại: "Ngươi là thứ gì thế?"
"Ha ha ha ha ha!" Neo phá lên cười, "Ngươi đóng vai Alfred làm gì chứ, quan
hệ của bọn họ, đã sớm không phải chủ tớ, ngươi không lừa được cậu ta."
Alfred cũng cười, sau đó lộ ra hình ảnh của ông lão ngà voi mặc áo bào trắng,
đáp lại nói:
"Vị kia còn đang tiếp nhận truyền thừa, nhưng sắp kết thúc rồi, hắn nói, nếu như
đổi lại là thiếu gia của hắn đến tiếp nhận truyền thừa này, hiệu quả sẽ tốt hơn, ai,
đáng tiếc."
"Hứ." Neo phát ra âm thanh khinh thường, "Không đáng tiếc, dù sao người ta
cũng không để ý đến ngươi."
"Khẩu khí của các ngươi đều rất lớn." Ông lão giang tay ra, "Làm cho ta đều có
chút không biết phải làm thế nào."
Lúc này, Karen lui lại nửa bước với ông lão, hành lễ một lần nữa:
"Thật có lỗi, vừa mới mạo phạm ngài cũng không phải do ta cố ý."
Phản ứng vừa rồi của Karen đã rất khách khí, anh cũng đoán được ai đang giả
trang Alfred, cho nên chỉ là mở miệng quát lớn cảnh cáo, mà không phải trực
tiếp tấn công.
"Không có việc gì." Ông lão lơ đễnh, "Ta nghĩ, hẳn là do ta đã đùa quá mức,
phải là ta xin lỗi mới đúng."
Neo chỉ chỉ ông lão, nói với Karen: "Cậu nhìn xem, ta đã nói rằng người này
cũng không tệ phải không, rõ ràng ở trên địa bàn của hắn, hắn còn lễ phép như
vậy."
Ông lão lộ ra nụ cười khổ.
Neo tiếp tục nói: "Cho nên, nếu không phải ta biết rõ là hắn đã nhìn ra thân
phận của ta, vừa nãy ta cũng sẽ không điên khùng không chút kiêng nể mà tìm
tên kia đánh nhau, ta biết ta đánh không lại khi ở trong đầm cát này."
Ông lão hơi kinh ngạc nói: "Ngươi là Philias?"
Neo hồi đáp: "Hắn là một phần của ta, nhưng mà, cái câu hỏi này của ngươi có
ý gì thế?"
"Ta chẳng qua là cảm thấy bên trong các ngươi có người biết thời điểm cái tên
hàng xóm sát vách của ta sẽ tiêu tán, suy đoán các ngươi hẳn là nhận được tin
tức hoặc là bút ký mà Philias để lại nên biết đến nơi này, cũng biết nên vào đây
nhận lấy truyền thừa vào lúc lúc nào là thích hợp nhất."
"Ngươi cũng không biết Philias chính là ta?"
"Không biết."
"Ngươi không nhìn ra?"
"Không có."
"Vậy vừa nãy khi ta đánh nhau với cái tên kia, ngươi nghĩ như thế nào?"
"Xem ở trên mặt mũi của người nhận thừa kế, ta không hi vọng trong số các
ngươi có ai chết đi, cho dù các ngươi đều là thần quan Trật Tự, nhưng bản thể
của ta cho tới bây giờ cũng chưa từng hận Trật Tự Thần Giáo, mãi cho đến khi
bị người của Đòn Roi Kỷ Luật giết chết, hắn đều cảm thấy Trật Tự Thần Giáo
đối xử với hắn rất tốt, những năm tháng khi hắn ở trong Trật Tự Thần Giáo là
một khoảng thời gian ấm áp và vui vẻ nhất trong cuộc đời hắn.
Nhưng mà ta thấy được ngươi chủ động khiêu khích, loại hành động tự tìm
đường chết này, ta là sẽ không can thiệp, bởi vì bản thân ta không có quyền lực
này, cho nên ta càng tôn trọng quyền lựa chọn của người khác đối với cuộc đời
họ."
Neo hít sâu một hơi, hỏi: "Cho nên nếu như lúc trước tên kia thật sự giết ta thì
ngươi cũng sẽ không can thiệp? Ví như để hắn biến thành như thế này sớm một
chút?"
Lão giả lắc đầu, nói: "Sẽ không, sự thật này, đương nhiên phải để ta phơi bày ra
chứ."
Ngay sau đó, ông lão chỉ chỉ vào Karen: "Ta có thể nhìn ra, hắn không muốn
chết, cho nên lúc trước khi hắn sắp bị nghiền thành thịt muối, ta nhắc nhở người
hầu nam của hắn."
"Ha ha ha." Neo nở nụ cười, "Cái tên mù lòa nhà ngươi!"
Lão giả nhìn về phía Neo: "Ngươi là người thừa kế của Philias?"
Neo trả lời: "Miễn cưỡng xem như thế đi, hắn bị ta ăn, nhưng trên người hắn có
độc."
"A, đây chính là nguyên nhân trên người ngươi có được Ánh Sáng."
"Ta bị trúng độc, ta tin chắc là thế, ta bị ngộ độc thức ăn."
"Ánh Sáng đối với những thứ tồn tại không hòa hợp với nó, sẽ thể hiện sự thanh
tẩy trên cấp độ cao, cũng chính là sự xoá bỏ. Rất hiển nhiên rằng ngươi không
thuộc về loại này, điều này mang ý nghĩa..."
"Ngậm miệng!"
"Được rồi." Ông lão cười ngậm miệng