này cũng thật sự rất thú vị.
"Đúng rồi, không cần dùng kiếm, trực tiếp dùng ngón tay thì có thể viết."
"Được rồi, cảm ơn."
Karen thu hồi thanh kiếm Diamance lại, duỗi ra một ngón tay, chấm lên trên
mặt đá phía trước.
Bia đá nhúc nhích, theo lý thuyết nó hẳn là cực kỳ mềm mại, nhưng trên mặt
xúc cảm lại vô cùng cứng rắn, đợi đến lúc Karen bắt đầu "Viết", từ trong bia đá
truyền đến sóng tinh thần, giống như là đang chủ động kêu gọi.
Những "người trẻ tuổi mẫu mực" bị áp giải đến đây để hành hình dù sao cũng là
thiểu số bên trong thiểu số, phần lớn người trẻ tuổi của Trật Tự Thần Giáo khi
đứng trước sự kêu gọi của tấm bia đá được đặt ngoài Cánh Cổng Trật Tự, cũng
sẽ không sinh ra ý nghĩ muốn chống lại.
Karen buông lỏng phòng ngự của mình, chủ động nghênh đón sóng tinh thần
này.
Lập tức, trong giây lát khi vừa kết nối, Karen cảm nhận được một luồng ý chí
uy nghiêm đang quét ra xung quanh.
Theo lý thuyết, Karen hẳn phải cảm thấy thân thiết đối với luồng ý chí này, bởi
vì bên trong luồng ý chí này ẩn chứa khí tức trật tự cực kì thuần túy, là thứ mà
tất cả tín đồ chân chính của Trật Tự đều hướng đến.
Thế nhưng mà, khi luồng ý thức này quét đến trên người của Karen, trong lòng
Karen bỗng nhiên sinh ra một loại cảm giác khó chịu vô cùng.
Loại cảm giác khó chịu này, càng mãnh liệt hơn vô số lần so với khi đi vào
trong phòng của mình, trông thấy trên giường mình chất đầy rác rưởi tanh hôi
ruồi bọ bay khắp nơi.
Trong đó, Karen mơ hồ còn cảm giác được một sự quen thuộc.
Ở đằng sau, đứa bé trai đang lơ lửng ở đó trông thấy Karen chạm một ngón tay
lên trên bia đá rồi đứng sững sờ ở đó, cũng không lộ ra vẻ ngoài ý muốn, tự
nhủ:
"Ý chí Trật Tự thuần túy dường nào, hầu như những người trẻ tuổi lần đầu tiên
cảm nhận được nó, đều sẽ cảm thấy choáng váng, cứng người ở nơi đó hồi lâu,
thậm chí sẽ hi vọng giờ khắc này mãi mãi cũng không kết thúc."
Ọe...
Karen cố gắng kiềm chế phản ứng buồn nôn của cơ thể.
Anh rốt cục ý thức được sự quen thuộc này bắt nguồn từ đâu, cái ý thức này quả
thật ẩn chứa khí tức Trật Tự vô cùng thuần túy, nhưng lúc nó đảo qua ngươi, tựa
như là một người chủ nhà, trước bữa cơm trưa đi vào nhà bếp, nhìn xem hôm
nay sẽ có món nào có thể bưng lên bàn ăn.
Lúc Karen lên cơn nghiện đói, anh cũng sẽ đối xử như vậy với những linh hồn
"Kề bên miệng"!
Chỉ có điều, ý thức trong tấm bia đá đã trải qua sự "Đóng gói", nó sẽ không để
lộ ra rõ ràng như vậy, nhưng trên bản chất, là giống nhau.
Chúng ta... Đều là thức ăn chuẩn bị được bưng lên bàn.
Khắc tên của mình lên trên tấm bia đá này, chẳng khác gì xem mình như nguyên
liệu nấu ăn, đặt ở trên danh sách trong phòng bếp.
Đương nhiên, tấm bia đá này cũng không có năng lực đặc thù gì, cho dù có để
lại tên của mình cũng sẽ không phải chịu ảnh hưởng gì, nhưng tác dụng biểu
tượng cũng là một loại tác dụng, thứ nó có thể diễn tả là một sự …Miệt thị.
Xem ra, "Người trẻ tuổi" đã từng dùng kiếm chém bia đá thành hai phần, có lẽ
cũng đã cảm nhận được một cảm giác sỉ nhục không được tôn trọng.
Cho nên,
Người trẻ tuổi kia, không phải là chính ông nội chứ?
Karen bắt đầu hít sâu, bình tĩnh tâm tình của mình, sau đó mở mắt ra, dùng
ngón tay viết xuống cái tên "Karen. Silva" ở trên bia đá
"Được rồi, chúng ta có thể tiến vào. À, đúng rồi, làm phiền ngươi đem xương
cốt, và cõng con Băng Sương Cự Long này vào, dựa theo quy định, bây giờ ta
không thể trực tiếp tiếp xúc các ngươi, cho nên ta không cách nào làm thay."
"Được rồi."
Karen nhặt xương cốt lên, sau đó lại khiêng Auggie.
Đứa bé trai cảm khái nói: "Cám ơn trời đất, bây giờ cô ta vẫn là dạng người như
cũ, ta rất khó tưởng tượng nếu như sau khi cô ta biến thành rồng, muốn nhấc cô
ta lên để vận chuyển sẽ là một việc mệt nhọc như thế nào.
Xin theo ta đi, sắp hiện ra trước mặt của ngươi, là bộ dáng thật sự của Thần
Điện, nó trang nghiêm, nó uy nghi, nó vĩ đại, nó thần thánh, nó là kết tinh qua
bao nhiêu năm tháng của Trật Tự Thần Giáo, là nơi cách Thần Trật Tự vĩ đại
gần nhất, là thần tích chân chính trên thế gian..."
Karen cõng "Đồ đạc" đi vào, đứng trước Cánh Cổng Trật Tự, lúc này mình ở
dưới trông giống như một con kiến nhỏ, chờ đến khi bước vào, cảnh tượng
trong nháy mắt phát sinh biến hóa.
Bầu trời ở nơi này là một vùng trời sao, rất đẹp, rất mênh mông.
Nhưng ở mặt đất phía trước mình, từng mảnh từng mảnh bia đá đổ sụp, thậm
chí, còn có mấy cái hố thiên thạch khổng lồ, chiếm cứ chủ đạo một nửa diện
tích.
Khoảng đường ở cửa ra vào, hẳn là một hàng những tấm bia, tựa như là rất
nhiều trường học sẽ bố trí bia đá giới thiệu về lịch sự phát triển của trường ở
ngoài cổng vậy, thiết kế của Thần Điện cũng hẳn là như thế, nhưng những thứ
này, đều sập.
Về phần mấy viên thiên thạch khổng lồ kia, nếu không có gì bất ngờ xảy ra mà
nói, chúng vốn phải ở trên bầu trời.
Lúc này, trên một trăm người khổng lồ và một đám thần quan Trật Tự tạo thành
một đội thi công, đang tiến hành sửa chữa nơi này, cái đội thi công này nếu đặt
trong hiện thực thì đủ để tuỳ tiện kiến tạo lên từng tòa "Kỳ quan";
Nhưng đặt ở chỗ này, bọn họ muốn sửa chữa tốt nơi này, xem ra cũng phải tốn
thời gian dài, bởi vì phóng tầm mắt nhìn tới phía trước, những nơi bị đổ sập thật
sự là quá nhiều.
Đứa bé trai phát ra một tiếng cảm khái: "Mê mang rồi sao?"
Karen lắc đầu, nói: "Vẫn chấn động không gì sánh nổi như cũ."