“Đây là giao dịch, nếu thiếu tôn trọng thì Nguyên Lý chúng ta sẽ dùng lợi ích
thực tế để đền bù.”
Đại tế tự phun khói ra, hỏi: “Đang làm gì?”
“Ta để bọn hắn đưa một nghìn thần quan đã dung hợp với linh hồn trong Cổng
đến trong sở nghiên cứu của Nguyên Lý Thần Giáo chúng ta để nghiên cứu cơ
thể một chút.”
Đây là đang xem thần quan Luân Hồi như vật thí nghiệm.
Nhưng cho dù là đối mặt với loại yêu cầu nhục nhã không nể mặt này thì Romir
cũng không có trở mặt tức giận, bây giờ Luân Hồi đã không có tư cách để lật
bàn.
Seaforth nhìn về phía Đại tế tự, nói: “Người thấy thì có phần, rất nhiều loại
dược liệu trong Vườn Sinh Mệnh có giá trị nghiên cứu rất cao.”
Đại tế tự lắc đầu: “Không bỏ vốn sao lại muốn được chia hoa hồng?”
“Ai nha, sao nói vậy được, mấy năm gần đây, là ai đang giúp Trật Tự cải tiến và
nâng cấp khí cụ chiến tranh? Nguyên Lý Thần Giáo chúng ta đã giúp ân tình rất
lớn.”
“Không phải các ngươi cũng lấy được bản vẽ sao?”
“Bản vẽ tính là gì, cũng không có lợi ích thực tế.”
“Những năm gần đây trong các giáo xuất hiện khí cụ chiến tranh kiểu mới, rốt
cuộc là tuồn ra từ chỗ nào?”
“Lời đồn mà thôi.” Seaforth nhận tách cà phê từ tay Karen, uống một ngụm,
“Tuyệt đối là lời đồn.”
Cỗ xe hạ xuống.
Đại tế tự đi ở trước nhất, Seaforth theo ở phía sau, Romir đeo mạng che mặt lên,
nếu như không có Karen, thì bà ta đi ở cuối cùng.
Trên mặt đất, là một tấm thảm đỏ, kéo dài đến cực xa.
Hai bên thảm đỏ là từng cụm công trình kiến trúc, rộng rãi nhưng không mất đi
vẻ tinh xảo.
Karen mất một hồi lâu mới nhận ra, nơi này là trung tâm của Sinh Mệnh Thần
Giáo, cũng chính là chỗ của Giáo Đình.
Trên bầu trời là từng đàn ky sĩ chim ưng phối hợp với Cự Long bay đến bay lui,
ở hai bên thảm đỏ phía dưới thì có kỵ sĩ đứng gác.
Càng ở xa hơn thì còn có thể trông thấy từng pháp thân to lớn đang đứng sừng
sững ở đó, đó là Trưởng Lão Thần Điện đi theo quân xuất chinh.
Các công trình kiến trúc cũng không bị phá huỷ quá nghiêm trọng, có nghĩa
rằng ở nơi này cũng không phát sinh giao chiến quá dữ dội, trên thực tế thì sau
khi Trật Tự Ky Sĩ Đoàn đánh vào tiểu lục địa Xinas thì Sinh Mệnh Thần Giáo
đã không có cách nào tái tổ chức phòng ngự hay phản kháng gì ra hồn.
Bởi vì đối thủ mà bọn hắn đối mặt, thật sự là quá hùng mạnh, mà những thánh
địa còn lại cũng không kịp thời chi viện cho khu vực trung tâm.
Cho nên, ngay cả vị trí Giáo Đình thì bọn hắn cũng nhường lại, lui vào bảo vệ
Vườn Sinh Mệnh, có thể nói là thật sự dùng hành động thực tế để gửi lời chào
đến hai vị Chủ Thần của mình.
Romir mở miệng nói: “Sau trận chiến này, sợ là không ai lại cười nói Luân Hồi
chúng ta.”
Seaforth nhìn thoáng qua Romir, phụ họa nói: “Thật ra thì Luân Hồi đã rất cứng
cỏi.”
Có phần nguyên nhân khách quan rất lớn để cho Luân Hồi phải sa sút cầu hoà
trong “Chiến tranh một ngày” với Trật Tự, sau trận thua ấy cũng không ảnh
hưởng đến cuộc ác chiến giữa Luân Hồi và Nguyệt Nữ.
Rõ ràng mâu thuẫn nội bộ phe phái rất gay gắt, còn gặp phải sự kiện Rylisa,
nhưng Luân Hồi Thần Giáo vẫn đứng ở đó, không chỉ có không có ngã xuống,
còn tiếp tục giữ được tư thế của một Thần Giáo chính thống.
Nhìn vào Sinh Mệnh Thần Giáo đi, trực tiếp bị đánh tan ra.
Nếu như kia hai vị Chủ Thần Sinh Mệnh không thể trở về kịp lúc, vậy sau này,
nói không chừng Sinh Mệnh Thần Giáo phải đi theo con đường xưa của Hải
Thần Giáo.
Điểm cuối của thảm đỏ, là một màn sáng to lớn tựa như cầu vồng, nó giống như
là một bức tường vây cao ngất đến nỗi không nhìn thấy đỉnh, bao quanh một
khu vực.
Đồng thời phía trên cầu vồng có từng sợi dây leo khổng lồ bao trùm, tạo thành
sự bảo vệ càng nghiêm ngặt hơn.
Ở gần đó có thể thấy được dấu vết tấn công, nhưng rất hiển nhiên là cũng không
có hiệu quả gì.
Seaforth vừa sờ lấy chòm râu của mình vừa chỉ về phía trước nói:
“Nếu ngay cả Giáo Đình cũng nhường ra được, vì cái gì không dứt khoát lui
thêm một bước, trực tiếp lui vào trong Cây Sinh Mệnh, đây là vừa sợ vừa muốn
giữ lại càng nhiều vốn liếng, sợ toàn bộ dàn khung của Vườn Sinh Mệnh bị dày
xéo.
Cây Sinh Mệnh vốn là có thể tự bảo vệ bản thân, bây giờ còn phải chia ra một
phần lớn sức mạnh để tiến hành gia cố phòng ngự bên ngoài, đây thật sự là một
quyết định vô cùng ngu ngốc.”
Lập tức, Seaforth nhìn về phía Romir, tiếp tục nói: “Thật hâm mộ, xem ra bữa
ăn đầu tiên dành cho chủ của các ngươi đã chuẩn bị xong.”
Một pháp thân to lớn đứng lên, đó là của Ukunga, hắn giơ hai tay lên, giống như
là đang tiến hành triệu hoán.
Phía sau, Karen nhìn thấy Lohan, vị trưởng lão thần điện am hiểu trận pháp này
đang dẫn theo một nhóm Trận pháp sư của Kỵ Sĩ Đoàn mà bắt đầu khởi động
trận pháp.
Phía trên màn trời xuất hiện một cái lỗ tròn màu đen đầu tiên, ngay sau đó là cái
thứ hai, cái thứ ba...
Rất nhanh,
Bốn phương tám hướng xung quanh Vườn Sinh Mệnh xuất hiện những lỗ tròn
màu đen lít nha lít nhít, vùng trời này như đang bị thủng cả trăm nghìn lỗ.
Romir bắt đầu ngâm xướng, một hình chiếu của Cánh Cổng Luân Hồi xuất hiện
ở sau lưng bà ta. Lúc này Karen phát giác được cánh cửa này và những cái lỗ
màu đen trên trời như có một sự liên kết nào đó.
Từng sinh vật vong linh bò ra từ rìa lỗ đen, cẩn thận quan sát bên ngoài từng li
từng tí.
Trong mỗi một cái lỗ đen có thể trông thấy bọn chúng bò lít nhít, số lượng cực
kỳ kinh khủng.
Nhưng có thể phát giác ra rằng bọn nó kiêng kỵ Kỵ Sĩ Đoàn ở ngoài.
Chuyện này rất bình thường, sinh vật vong linh cũng không phải ngu ngốc, bọn
chúng còn nhớ rõ sự sợ hãi trước đó không lâu khi bị Kỵ Sĩ Đoàn nghiền ép.
Thế nhưng số lượng này thật sự là có chút đáng sợ.
Karen không khỏi cảm khái: Đây là đang tạm thời chuyển Luân Hồi Cốc đến
nơi này sao?
Seaforth chậc lưỡi, nói: “Năm đó, Thần Trật Tự từng hỏi thăm chủ ta phương
pháp để phá vỡ Cây Sinh Mệnh, phương án mà chủ ta đưa ra là tiêu hao hết sự
sống của Cây Sinh Mệnh thì nó tự nhiên cũng sẽ khô héo.
Thứ gì khát vọng sự sống nhất?
Đương nhiên là đám sinh vật vong linh đã mất đi sự sống này.
Đáng tiếc, quan hệ của Thần Trật Tự và Thần Luân Hồi cũng không tốt, trong
kỷ nguyên trước, Thần Luân Hồi chắc chắn sẽ không hỗ trợ, nhưng trong kỷ
nguyên này, Luân Hồi Thần Giáo lại hỗ trợ, ha ha.”
Romir vừa điều khiển hình chiếu của Cánh Cổng Luân Hồi vừa nhìn về phía
bóng lưng của Đại tế tự: “Đại tế tự, có thể bắt đầu chưa?”
Lúc này, bởi vì số lượng lỗ đen quá nhiều, càng không ngừng có sinh vật vong
linh rơi xuống, sau khi chạm vào cầu vồng và đám dây leo thì lập tức hóa thành
khói đen mà tiêu tán, nhưng đây là do số lượng còn chưa đủ, nếu là đủ số lượng,
cũng không biết là ai đang nuốt ai. Đại tế tự từ từ giơ tay lên, bên trong lòng
bàn tay xuất hiện một quyển Ánh Sáng Trật Tự.
“Bắt đầu đi.”
Sau thoáng chốc, một lượng lớn vong linh rơi xuống, như là một cơn mưa to đổ
ào, mặc dù phần lớn bọn chúng bị bốc hơi, nhưng vẫn có càng nhiều sinh vật
vong linh có thể leo lên trên dây leo mà gặm ăn.
Mà trận mưa này kéo dài vô tận, hoàn toàn không nhìn thấy dấu hiệu dừng lại.
Vào lúc này, tích luỹ của Luân Hồi Thần Giáo sau mấy kỷ nguyên hoàn toàn
trút xuống nơi này, mặc dù ý định ban đầu là hấp thụ sinh mệnh mà mang về,
nhưng trên thực tế, lại là đang mở đường cho Trật Tự chinh phạt.
Đại tế tự lật Ánh Sáng Trật Tự ra, cái âm thanh uy nghiêm kia vang lên bốn
phía, không chỉ truyền vào trong tai mỗi vị thần quan Trật Tự ở đây mà cũng
truyền vào trong Vườn Sinh Mệnh đang bị ăn mòn.
“Sinh Mệnh Thần Giáo phá hủy trật tự luân lý của sinh mệnh, trái với Điều Lệ
Trật Tự.
Hiện ta lấy danh nghĩa Đại tế tự Trật Tự Thần Giáo,
Phán xử:
Sinh Mệnh lụi tàn.”