thiếp đi.
Cho đến khi, anh cảm nhận được có ai đó đã đắp chăn lên trên người anh.
Anh mở mắt nhìn Eunice đang đứng trước mặt mình, cô đang kiễng chân lên, cố
gắng cẩn thận để không phát ra tiếng động, sau khi nhìn thấy Karen đã mở mắt
thì cô thì thầm:
“Em nghĩ là anh mệt, anh nên ngủ thêm một lát nữa đi.”
Karen mỉm cười. “Nhưng anh đã tỉnh rồi.”
Nói xong, anh vươn tay nắm lấy bàn tay của Eunice và để cô ngồi xuống ghế
sofa bên cạnh.
Hai tay Karen ôm lấy vai Eunice, Eunice tựa đầu vào vai anh, nhưng hai người
lại không hề làm gì khác.
“Em còn không biết là anh đã quay lại, lúc tỉnh dậy em cứ tưởng là mình vẫn
còn đang nằm mơ.”
“Có phải là em rất ngạc nhiên hay không, vì lúc ngủ lại nằm mơ thấy anh?”
“Không hề ngạc nhiên, đây không phải là chuyện bình thường sao.” Eunice
cười, cô nói, “Coi như là em nằm mơ thấy người khác thì ít nhất cũng phải có
người khác để em mơ chứ, nhưng em lại chỉ tiếp xúc với mỗi anh là đàn ông.”
“Cho nên, anh không phải là người duy nhất, anh chỉ là người đàn ông duy nhất
thôi sao?”
“Vậy anh thì sao, em tin chắc rằng ở bên ngoài nhất định là sẽ có rất nhiều cô
gái khác thích anh, đúng không?”
“Có.”
“Sau đó thì sao?”
“Sau đó anh nói với họ là anh đã có bạn gái rồi.”
“Anh không cảm thấy mất mát và đáng tiếc sao?”
“Không, ngược lại còn cảm thấy khá tốt, bởi vì khi anh đã ăn no thì anh sẽ
không có hứng thú đi thử những món ăn khác nữa đâu.”
“Như vậy sẽ không chán sao?” Eunice tò mò hỏi, “Chỉ ăn mãi một món như vậy
thôi sao.”
Karen lắc lắc đầu rồi nói: “Sẽ không chán, bởi vì sẽ có rất nhiều màu sắc và
kiểu dáng khác nhau.”
Eunice cắn môi dưới, cô đặt trán mình lên vai của Karen, một lúc lâu sau thì cô
mới nói: “Em sẽ thay đổi nó.”
Karen nắm lấy tay cô và nói: “Không cần vội, để dành cho lần sau cũng được.”
“Lần sau?”
“Anh sẽ ở lại trang viên khoảng hai hoặc ba ngày, vì vậy lần sau sẽ là ngày mai,
khi em thức dậy.”
“Anh đã quyết định rồi à.”
“Mấy ngày nay em cảm thấy khó chịu sao?” Karen hỏi.
“Không khó chịu, chỉ là cảm giác thời gian trôi qua có hơi nhanh một chút. Dì
nói với em tình trạng này có lẽ sẽ diễn ra mấy tháng nữa.”
“Vậy em có cảm nhận được sức mạnh bên trong mình không?”
“Sức mạnh sao?” Eunice mở rộng lòng bàn tay ra, một quả cầu lửa xuất hiện
trên lòng bàn tay cô như một con yêu tinh ngoan ngoãn, “Ý anh là cái này sao?”
“Phải.”
“Em cảm thấy nó rất là thân thiết, giống như là một phần bên trong cơ thể của
em vậy.”
Eunice đưa quả cầu lửa đến trước mặt Karen, Karen thổi một cái về phía nó.
“Phù.”
Quả cầu lửa vụt tắt ngay lập tức.
“Eunice, anh đã mua một căn nhà.”
“Hả?” Eunice tò mò hỏi, “Căn nhà như thế nào?”
“Một căn nhà trong một tòa nhà, em biết không? Đó là một tòa nhà chung cư,
có hai tầng, tầng trên và tầng dưới, không phải nguyên cả tầng trên và tầng
dưới...”
“Em biết, em không có ngu như vậy.” Eunice đưa tay ra vỗ nhẹ vào người
Karen, “Ở ngoài em cũng là một giáo viên đó.”
“Ha ha, như vậy là đủ cho hai chúng ta ở rồi, anh vẫn giữ nguyên trang trí và đồ
đạc của chủ nhân cũ. Ngoài ra, trên tầng thượng còn có một phòng tắm nắng,
nhưng dạo này anh quá bận, không có thời gian lên đó nằm phơi nắng.”
“Nghe có vẻ ấm áp.”
“Đúng vậy, anh rất thích căn phòng đó, nhưng tiền cọc và tiền vay vẫn là do chú
dì đưa cho, anh sẽ phải tranh thủ đem số tiền còn lại trả tiền vay cho họ trước.”
“Ừ, anh nên làm vậy.”
“Còn nữa, một người bạn của anh mở dịch vụ nghi thức tang lễ đã đi xa và giờ
giao lại cho anh kinh doanh. Anh đã để cho Alfred đi sửa sang lại sân sau rồi.
Lúc nào trở về thành phố thì anh sẽ sống ở đó.”
“Vậy anh sẽ quản lý dịch vụ tang lễ sao?”
“Phải, lần trước anh ngồi trên xe tang, em biết không, lúc đó anh cảm thấy có
chút hưng phấn.”
“Em sẽ đi học hóa trang.”
Karen cúi đầu xuống, anh nhìn Eunice, sau đó nhẹ nhàng đặt một nụ hôn trên
trán cô.
Eunice ôm lấy Karen, để cho gò má cô dán vào ngực của Karen: “Anh sẽ không
cảm thấy đáng tiếc chứ, rõ ràng anh còn trẻ như vậy?”
“Vậy em rất già sao?” Karen hỏi ngược lại cô.
“Em không biết, em có chút lo được lo mất.”
“Cuộc sống con người cũng giống như đánh cược vậy, khi đã đặt cược là lúc mà
chúng ta tình nguyện, bởi vì thứ chúng ta nhận được cũng chỉ là niềm vui và sự
phấn khích khi chúng ta đặt cược mà thôi, anh vẫn hay nói như vậy khi an ủi
người khác.”
“Vậy anh sẽ nói như thế nào khi tự an ủi chính mình?”
“Anh không thích đặt cược, anh chỉ là biết trân trọng những gì anh đang có mà
thôi.”
“Karen, anh biết không, từ lúc mà em bắt đầu quen biết anh, em cảm thấy anh
giống như là cha của em vậy, cả hai người lúc nói chuyện đều luôn có lý lẽ như
vậy.”
“Ừ, anh không ngại nếu như lúc này em gọi anh như vậy đâu.”
...
“Anh không nghe được gì cả.”
...
“Lớn tiếng một chút?”
...
“Lớn tiếng hơn một chút nữa?”