nghiêm trọng, những người thừa kế và tín đồ của vị kia thậm chí còn không biết
đến sự tồn tại của nơi này.
Ha ha ha, cho nên dựa vào cái gì mà hai người chúng ta, còn phải tiếp tục ở chỗ
này tiếp tục chịu khổ vì chấp niệm báo thù của vị kia đây?
Tất cả mọi thứ cũng nên có một sự kết thúc.
Cô ta có được cơ thể mới của mình, mà ta, cũng có thể được ngươi để làm vật
chứa, đội ngũ của các ngươi, thật sự hoàn mỹ đến làm cho ta không cách nào
hình dung, tất cả những thứ mà chúng ta cần, các ngươi đều có."
Lúc này người phụ nữ đưa tay đặt lên lỗ tai, động tác giống như là đang lắng
nghe cái gì đó, sau đó người phụ nữ cười nói:
"Có vẻ cô ta đang rất vui mừng, bởi vì cô ta phát hiện cơ thể của hắn ta tốt hơn
quá nhiều so với dự đoán, cực kỳ thích hợp để cô ta dung hợp."
Cơ thể… của đội trưởng sao.
Đội trưởng sẽ gặp phải vận mệnh giống như ta sao? Chúng ta đều sẽ trở thành
cơ thể cho kẻ khác?
"Tâm trạng ngươi làm sao vậy?" Người phụ nữ nhìn Philomena hỏi, "Ta cảm
giác được, sự phẫn nộ và lòng thù của ngươi sau khi nghe được tin tức này lại
giảm bớt rất nhiều?"
Philomena trả lời: "Bởi vì nếu như kết cục của hắn giống như của ta, trong lòng
ta bỗng nhiên cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều, ít nhất cũng không cảm thấy
không công bằng."
"Thật sao." Người phụ nữ nhẹ gật đầu, hỏi, "Đây có phải là một kiểu thích
không?"
"Không phải." Philomena lắc đầu nói, "Thích chỉ đơn giản là một loại cảm xúc
cấp thấp, đây là một sự đồng tình."
Người phụ nữ suy tư một lúc,
Bất đắc dĩ mà nói:
"Có thể là bởi vì cấp độ sinh mệnh của các ngươi quá thấp cho nên ta không thể
nào hiểu được điều này?"
...
"Có lẽ, ta có thể để ngươi thấy được những thứ cao cấp hơn."
Ở bên trong thế giới ý thức của mình, khi Karen trông thấy Thủy tổ Ellen, Trái
Tim Hải Thần cùng với Cánh Cổng Luân Hồi dần dần bị nhuộm thành một màu
đỏ sẫm thì cười nói.
Sự thẩm thấu và chiếm đoạt của Ám Nguyệt đã bắt đầu được một khoảng thời
gian, khí thế của nó vẫn đang rất mạnh.
Bên trong thế giới ý thức, Karen trông thấy bóng dáng của vị Nữ Thần Ám
Nguyệt này dần dần ảm đạm trở thành sáng rõ, từ rõ nét biến thành to lớn, cô ta
giống như đang đứng ở đó tiến hành dần dần tuyên bố chủ quyền đối với nơi
này.
Cô ta vốn dĩ đứng yên ở ngay ở chỗ này, nhưng bây giờ, cô ta không còn thuộc
về Karen, ít nhất bây giờ không phải, cô ta đang bắt đầu phản bội.
Hính ảnh của khúc xương kia, đang lơ lửng ở vị trí xương sườn trước ngực của
Nữ Thần Ám Nguyệt, vì đó tiếp tục truyền sức mạnh vào.
Nhưng biên độ đã thấp hơn rất nhiều so với lúc ban đầu.
Nhưng vấn đề là, cô ta thậm chí còn chưa chạm đến vùng trung tâm của Karen.
Hình chiếu của Dis bắt đầu xuất hiện ở sau lưng Karen, từ sau lần Karen nghe
được cuộc đối thoại giữa Ankara và Thần Trật Tự trong giấc mơ, hình chiếu của
Dis đã trở nên rất mờ nhạt, cho đến tận bây giờ, mặc dù khôi phục lại được một
chút, nhưng vẫn có vẻ chỉ được một góc nhỏ.
Karen phất phất tay, hình chiếu của Dis bắt đầu lui lại, anh cũng không nguyện
ý để hệ thống tín ngưỡng mà ông nội tặng cho mình gặp phải nguy cơ gì, bây
giờ ông nội cần nghỉ ngơi.
"Ông!"
"Ông!"
"Ông!"
Nữ Thần Ám Nguyệt bắt đầu giơ cánh tay của mình lên, cô ta muốn triệt để
khống chế ý thức linh hồn của Karen.
Karen khoanh hai tay đặt trước ngực, bắt đầu cầu nguyện:
"Ta đến từ trong bóng tối, từng bước một tìm kiếm Ánh Sáng, đó là Ánh Sáng
cứu thế, Ánh Sáng hy vọng, Ánh Sáng chiếu rọi khắp nơi."
Một vệt ánh sáng, chiếu vào trong không gian ý thức của Karen.
Ngay sau đó, Thần thể to lớn của Thần Ánh Sáng xuất hiện, đây là sức mạnh
Ánh Sáng mà Karen nhận được từ Puer, cũng là sự ràng buộc đã được khắc sau
kể từ lần "Thanh Tẩy" từ trước.
Nếu cả người Neo từ trên xuống dưới đều là sức mạnh Ánh Sáng, nhưng lại
kiên trì xưng mình là tín đồ Trật Tự;
Vậy thì cả người Karen tràn đầy sức mạnh của Trật Tự cũng có thể hô lên khẩu
hiệu của Ánh Sáng.
Khi Thần Ánh Sáng xuất hiện, cả một vùng màu đỏ sậm đang lan tràn kia trong
nháy mắt bị áp chế lại, đứng trước mặt của Thần Ánh Sáng, Nữ Thần Ám
Nguyệt lập tức có vẻ rất nhỏ nhắn xinh xắn.
Nhưng như thế vẫn chưa đủ.
"Trật Tự vô thượng, đại diện quy tắc Thế gian, tất cả hỗn mang, cuối cùng rồi sẽ
quay về với Trật Tự!"
Bóng dáng của Thần Trật Tự, xuất hiện bên cạnh Thần Ánh Sáng.
Khi Thần thể của hai tín ngưỡng Ánh Sáng và Trật Tự cùng lúc xuất hiện, Nữ
Thần Ám Nguyệt lập tức bị áp chế, đứng trước mặt hai vị Chủ Thần đứng đầu
Chư Thần xưng bá trong hai thời kỳ của kỷ nguyên trước, Nữ Thần Ám Nguyệt
tuyệt đối đã trở thành thế yếu.
Thậm chí là Nữ Thần Mặt Trăng Artemis mà Nữ Thần Ám Nguyệt báo thù thất
bại, trong thời đại của hai vị Chủ Thần này, cũng không dám có một chút mạo
phạm nào.
Đương nhiên, mức độ mạnh yếu ở trong vùng không gian ý thức này cũng
không thể hoàn toàn dựa theo các sự mạnh yếu từ Chủ Thần của các tín ngưỡng
mà so sánh.
Nguyên nhân căn bản vẫn là nhờ trước đó có sự giúp sức của Trái Tim Hải
Thần, Cánh Cổng Luân Hồi và Thủy tổ Ellen, giống như là các cửa kênh chống
lũ, giảm bớt đợt sóng lớn đánh tới của Ám Nguyệt.
Đợi đến khi những đê đập thật sự xuất hiện, sóng lớn đã không còn đủ sức để
gây ảnh hưởng.
Karen hít sâu một hơi, anh đã cảm giác được cơn đói bụng đang trỗi dậy từ sâu
trong linh hồn, cái loại cảm giác này, lại xuất hiện vào thời điểm thích hợp nhất
nhưng lần này, Karen cũng không lựa chọn mà áp chế nó lại.
Bóng người của Nữ Thần Ám Nguyệt cũng bắt đầu lùi lại, cũng đồng thời bắt
đầu co vào, điều này có nghĩa cô ta đang lựa chọn rời đi.
Bên trong không gian ý thức, Karen giơ tay lên, một sợi Xiềng Xích Trật Tự
mang theo màu tím loang lổ ở trên xuất hiện, trực tiếp trói chặt lấy cổ tay của
Nữ Thần Ám Nguyệt;
Trong hiện thực, Karen vươn tay ra, bắt lấy cổ tay của ngươi phụ nữ, ngăn cản
người phụ nữ kia rút khúc xương ra khỏi ngực của mình.
"Trong lòng ta vốn dĩ cũng mang theo một chút cảm kích, mặc dù ta không
muốn hai người bọn họ chết, nhưng hai người bọn họ sau khi chết thì ta đúng là
đã nhận được ích lợi; nhưng bây giờ ta bỗng ý thức được, sự cảm kích của ta
vốn cũng không có ý nghĩa gì, bởi vì tất cả mọi việc có vẻ đều đã được các
ngươi sắp đặt từ trước.
Nếu đã là như vậy thì ta cũng sẽ không khách khí."
Người phụ nữ muốn giãy dụa, cô ta vốn dĩ vô cùng mạnh mẽ, có thể giết chết
tất cả mọi người ở đây vô cùng dễ dàng nhưng sau khi khúc xương rời khỏi cơ
thể thì nguồn sức mạnh cũng đã biến mất, trừ phi khúc xương kia có thể quay
trở về một lần nữa.
Nhưng tay của Karen, lại chặn đứng con đường trở về của nó.
"Răng rắc... Răng rắc... Răng rắc..."
Phần xương găm vào trong ngực của Karen, có âm thanh rạn nứt đang truyền ra,
điều này có nghĩa không chỉ trên phương diện ý thức, cho dù là trên phương
diện cơ thể, Karen cũng đang hòa tan và hấp thu khúc xương này