mua lại công ty chăm sóc người đã khuất Millerton kia, nhưng cũng không
nhúng tay gì vào việc quản lý, cũng không yêu cầu thay đổi gì cả, càng giữ
nguyên hiện trạng càng tốt, như thế mới tiện để thiếu gia đi "Thanh tẩy linh
hồn".
Cho nên, cái danh sách quan tài này cũng là nguyên mẫu.
Một nửa quan tài ở đằng trước thì giá cả dựa theo chi phí nhập hàng nhân lên
với mười, có rất nhiều khoảng trống để giảm giá ưu đãi, có thể cho những gia
đình thích ép giá của những khách hàng kia có được cảm giác thành tựu và thỏa
mãn;
Những quan tài ở phía đằng sau thì dùng tài liệu quý hơn, giá cả không hợp thói
thường, chỉ đơn giả là để phân chia cấp bậc, từ khi khai trương đến nay còn
chưa bán được một chiếc nào, đến nay còn đang đợi một vị khách coi tiền như
rác cắn câu.
Bern đảo đảo mắt, nhìn về phần phía sau.
Rất nhanh, hắn chỉ chỉ một chiếc màu đen kiểu dáng trầm ổn: "Loại này, ta rất
thích."
Karen nhìn thoáng qua, gật gật đầu: "Ừm."
Bern lại nói: "Có thể đặt thêm trước một cái quan tài không?"
Câu này hỏi nghe có vẻ rất hững hờ, nhưng Karen vẫn là hiểu ra được thâm ý.
"Cho ai?"
"Con trai ta."
"Quá đắt."
"Giá cả vẫn được." Bern chỉ chỉ về giá niêm yết ở trên, "Mặc dù tương đối
nhiều số không, nhưng mệnh giá là Rael, ừm, xem như đổi thành phiếu Trật Tự
thì ta cũng có thể mua."
"Không mua được."
"A, không mua được sao, còn hạn chế số lượng?"
"Ừm, chỉ có một cái cho ngài."
"Đột nhiên thấy có chút cảm động."
Karen cầm lấy danh sách, gấp trang này lại.
12 quan tài đã sớm đều dự bị sẵn, do Lão Saman thiết kế chế tạo, có thể bảo
dưỡng sức mạnh linh tính, mặc dù đường vân trận pháp khảm bên trong không
thể thay đổi, nhưng thiết kế bề ngoài cá tính hoá thì không thành vấn đề.
Karen đứng người lên: "Đêm nay phải ra ngoài, ta đi trước đây."
"Rất thần bí nhỉ." Bern vừa đứng người lên đưa tiễn vừa nói, "Thế mà ta bắt đầu
chờ mong đến lúc mình chết."
"Ngài chỉ là đang chờ một mong khởi đầu mới."
Karen nắm tay Connor, lên xe ngựa.
Bern đứng trước cửa nhà, đưa mắt nhìn xe ngựa rời đi, quay người trở vào nhà.
Ánh mắt của hắn không tự chủ được mà hướng về phía quyển Ánh Sáng Trật
Tự đặt trang trí trên bàn đọc sách.
"Ha ha."
Bern lắc đầu, tự giễu nói:
"Ai, Karen à, so với Đòn Roi Kỷ Luật thì ta cảm thấy ngươi càng nên đi vào hệ
thống truyền giáo đấy."
...
Karen vẫn chưa trở về Bộ kỷ luật, mà là đi tới Nhà Tang Lễ Millerton.
Sau khi ngồi xuống ghế sa lon trong phòng khách, Karen nhắm mắt lại, anh
muốn ngủ trưa ở đây, để dành sức lực cho cuộc gặp mặt đêm nay.
Phu nhân Millerton vốn là một vị quả phụ, cô ta cũng tiếp nhận Nhà Tang Lễ
này từ chồng mình, hai người còn có một con trai và một con gái.
Ngay cả một nhân viên trang điểm cũng không mời được thì có thể thấy rằng
tình trạng kinh doanh của Nhà Tang Lễ này cũng không tốt, ở trong trạng thái
gần như phá sản.
Điều khoản thu mua của Alfred rất ưu đãi, dùng giá cả vượt qua định giá của
Nhà Tang Lễ mà mua 51% cổ phần, còn phần còn lại và quyền kinh doanh vẫn
để cho phu nhân Millerton.
Ban đầu khi đối mặt với vụ thu mua này, phu nhân Millerton còn từng cho rằng
có phải đầu óc của Alfred có vấn đề gì hay không.
Chờ đến khi hợp đồng được ký kết, tiền vào túi thì ngược lại cô ta lại cảm thấy
sợ hãi.
Người kinh doanh Nhà Tang Lễ thường có lá gan lớn hơn người bình thường,
đồng thời cũng càng mẫn cảm hơn.
Lúc này, nhìn xem Karen đang ngồi ở trên ghế sa lon nhắm mắt nghỉ ngơi, phu
nhân Millerton bưng ly cà phê, chỉ cảm thấy hai tay đang phát run nhẹ.
Một vị công tử nhà giàu quyền quý hào hoa xa xỉ không thiếu tiền có hứng thú
hóa trang cho người chết, ngẫm lại đều để người ta không rét mà run.
Cô ta đi tới, để ly cà phê xuống, đứng dậy, lại đi bưng một chút điểm tâm tới.
Điểm tâm không phải do cô ta làm mà là mua từ hàng xóm kế bên nhà, nơi này
chỉ phụ trách kinh doanh, bọn họ cũng không sống ở chỗ này.
"Có một vị khách đang chờ ở phía dưới, ngài xem..."
Karen mở mắt ra, cũng không bởi vì có người quấy rầy mình nghỉ ngơi mà tức
giận, rất là ôn hòa mà nói:
"Ngươi sắp xếp người làm đi."
"Được rồi, ta đã biết."
Karen bưng cà phê lên, nhấp một miếng.
Ừm, có chút khó uống, không phải là bởi vì cà phê đắt hay rẻ tiền, chỉ đơn giản
là trình độ của người pha không tốt.
"Ngài đang muốn nghỉ ngơi sao?"
"Ừm."
Phu nhân Millerton đi tìm tới một cái chăn lông, đem chăn lông trùm lên trên
đầu gối giúp Karen.
Từ góc nhìn của Karen, gò má của cô ta hơi giống với thím Mary, bọn họ cũng
đều có một nốt ruồi dưới môi giống nhau
Tựa như là chú ý tới ánh mắt Karen, phu nhân Millerton hỏi:
"Ngài đã kết hôn chưa?"
Sau khi hỏi xong câu này, phu nhân Millerton hối hận, mình đang hỏi lung tung
gì đây, hẳn là nên sớm rời khỏi phòng khách, không nhìn thấy mình hai tên
nhân viên đều ngồi xổm ở bên ngoài, hoàn toàn không dám vào đây sao?
"Ta có vị hôn thê."
"A, thật tốt, hai người chắc chắn là rất yêu nhau, lúc trước ta và chồng mình
cũng rất yêu nhau, bây giờ có tình nhân cũng không tìm được cảm giác như lúc
trước, trước khi bắt đầu thì rất chờ mong, sau đó lại cực kỳ trống rỗng."
Phu nhân Millerton cắn bờ môi của mình, rốt cuộc mình đang nói cái gì đây!
Vì sao lúc đối mặt người này lại không nhịn được mà nói những lời độc thoại
trong lòng ra?
"Ừm."
Karen lên tiếng.
"Ta vốn cho rằng nơi này sắp không kinh doanh tiếp được nữa, không nghĩ tới
thế mà ngài lại mua lại, ngài thật là kỳ quái, sao lại thu mua ngu xuẩn như thế,
quả thực không có đầu óc."
"Ha ha."
Phu nhân Millerton cưỡng ép đứng người lên, đi ra ngoài, vừa đi vẻ mặt vừa cầu
xin, đáng chết, đầu óc của ta bị sao thế này!
Lúc này Connor vừa đi dạo xong trở về phòng khách, ngồi xuống bên người
Karen, nói: "Chị Pall nói, lúc trước các ngươi sống trong một Nhà Tang Lễ, cho
nên, Karen, ngươi là đang nhớ nhà sao?"
Karen đưa thay sờ sờ đầu Connor, nói: "Vẫn luôn nhớ."
"Vậy ngươi có khó chịu không?"
"Sẽ không, là hạnh phúc."
"Ta không thể nào hiểu được, nhà là cảm giác như thế nào?"
"Loại cảm giác này, giống như là ta và Pall đều không cần ngươi nữa, ném
ngươi vào Địa Huyệt lẻ loi trơ trọi một mình."
"Ồ…" Trên mặt Connor tươi cười, "Chị Pall ngược lại là hỏi ta một chuyện rất
tương tự."
"Vấn đề gì?"
"Chị Pall hỏi ta, nếu như ngày nào cả hai ngươi tách nhau ra, ta sẽ lựa chọn đi
với ai."