"Kêu, tiếp tục kêu đi, mặc kệ như thế nào, cũng cần phải có bầu không khí phù
hợp, trước khi ăn bánh sinh nhật, dù sao cũng phải thổi mấy ngọn nến chứ."
Dưới chân Karen xuất hiện một vòng tròn màu đen, ngay sau đó, ba sợi Xiềng
Xích Trật Tự bay ra, chỉ trong nháy mắt đã khóa lại cơ thể của Vicole, xách cả
người hắn treo lên.
"Không, đừng, đừng!"
Vicole hoảng sợ kêu la, mặc dù hắn không biết tiếp theo sẽ có chuyện gì xảy ra,
nhưng hắn rõ ràng, tuyệt đối sẽ là chuyện khiến hắn đau đớn đến nỗi không
muốn sống.
"Vẫn được, vất vả cố gắng lâu như vậy, cuối cùng cũng có một hoàn cảnh để
yên tâm làm việc.
Nhưng có đôi khi, có hoàn cảnh an nhàn cũng chưa chắc là một chuyện tốt, ta
vốn muốn dùng biện pháp cực đoan một chút để bắt cóc ngươi, trước lúc người
nhà của ngươi tìm thấy ngươi, hoàn thành buổi xét xử của riêng ta.
Ta cảm thấy nói lời như thế sẽ có một loại cảm giác căng thẳng, ta chắc hẳn là
sẽ hơi hưng phấn một chút, ngươi cũng thế, tâm tình của ngươi cũng sẽ chập
chờn dậy sóng dữ dội hơn một chút.
Ai,
Dù sao cũng là dùng cái chết và sự đau đớn của ngươi để làm bữa tối, nguyên
liệu nấu ăn đối với ngươi mà nói chắc chắn sẽ vô cùng quý giá.
Không nấu ra được món ngon thật sự sẽ là một sự thiếu tôn trọng đối với
nguyên liệu nấu ăn.
Trước hết ta sẽ xin lỗi ngươi một tiếng, về sau nếu gặp lại người như ngươi, ta
sẽ càng cân nhắc cẩn thận toàn phương diện để làm cho phù hợp hơn."
Chỗ lòng bàn tay mà Karen mang bao tay vào, có một ngọn lửa Trật Tự nhỏ
màu đen cháy lên, sau đó đưa nó lơ lửng ở trước ngực Vicole, ngọn lửa màu đen
bắt đầu từ từ thiêu đốt... Hoặc là có thể nói là thấm vào trong lồng ngực của
Vicole.
Đây là cực hình đối với linh hồn, lúc này Vicole kêu không ra tiếng, ý thức và
giác quan của hắn đều đang bắt đầu méo mó khi linh hồn bị giày vò tra tấn.
Nhưng Vicole thật sự là quá yếu, yếu đến nỗi ngọn lửa cường độ này cũng đủ để
sắp giết chết hắn, việc này cũng không phù hợp với nhu cầu của Karen.
Anh không muốn quá nhiều màu mè, nhưng nhất định phải tôn trọng quá trình
này, bầu không khí có thể không có sự đột phá, nhưng trên phương diện thời
gian cũng phải kéo đủ dài để cho thấy sự tôn trọng.
Cho nên, năng lượng linh hồn của bản thân Karen bắt đầu thông qua Xiềng
Xích Trật Tự đang khóa chặt Vicole mà truyền vào trong cơ thể của hắn.
Giống như là đun một ấm nước, sợ nó sôi cạn bình, Karen còn phải thỉnh thoảng
đổ thêm nước vào bên trong.
Mặc dù người tiêu hao năng lượng linh hồn là Karen, nhưng nỗi đau đớn cũng
chỉ có một mình Vicole đang hưởng thụ.
Cơ thể của Vicole đã bước vào trong giai đoạn tê liệt, từ bên ngoài mà xem,
Karen đã không cách nào nhận được sự phản hồi mà mình cần từ đối phương,
việc này giống như khi một vị đầu bếp không trông thấy được biểu cảm của
thực khách, là một khuyết điểm.
Cho nên hai mắt Karen nhắm nghiền, nhờ vào Ngọn lửa Trật Tự đang tiến hành
chèn ép phòng ngự linh hồn của Vicole trên mọi phương diện cùng với năng
lượng linh hồn của mình đang truyền vào, Karen rất dễ dàng tiến vào trong
không gian ý thức của Vicole.
Đây là "Khu vực" loang lổ đầy những chỗ bẩn thỉu, không có một chút thiết kế
nào, điều này có nghĩa rằng trong linh hồn của Vicole vô cùng nhiều tạp chất,
hẳn là di chứng do việc thường xuyên hấp thu và được truyền vào.
Ở chỗ này, Karen nhìn thấy Vicole đang bị ngọn lửa màu đen bao phủ, hắn đang
kêu rên, hắn đang giãy dụa, hắn đang chửi rủa, giống như là một con khỉ bị vứt
lên trên tấm thép nóng đỏ.
Karen đứng ở bên cạnh, yên tĩnh thưởng thức.
Thời gian, từ từ trôi qua, vốn dĩ, việc này sẽ kéo dài đến cái lúc mà Karen cảm
thấy đã ổn và sẽ tự động kết thúc.
Nhưng có một chuyện ngoài ý muốn nhỏ, phát sinh vào lúc này.
Nếu như so sánh Vicole với một tấm giẻ rách mà nói thì khi nó bị ngọn lửa đốt
cháy, những cái thứ mùi vị kỳ lạ gì đó sẽ bắt đầu tỏa ra, thứ mà hắn hấp thu thật
sự là quá lộn xộn, vốn cũng không theo hệ thống gì, cho nên bây giờ trong
không gian ý thức đang có một loại "Mùi không khí" tràn ra.
Đối với Karen mà nói, giống như một cái người cai thuốc, đứng ở trước tủ trưng
bày thuốc lá, bên cạnh còn có một cái tủ nhỏ dùng để trưng bày bật lửa.
Nếu như Karen không bước vào còn tốt, nhưng bây giờ đã vào, bị mùi vị ở đây
"Xông", dù chỉ nhẹ nhàng, vốn chẳng phải là đòn công kích gì, thậm chí ngay
cả nguy hại cũng không tính...
Nhưng có thời điểm, cảm giác của con người thật sự kỳ diệu như vậy, có lẽ chỉ
là một sự trêu đùa nho nhỏ, hơi ngoắc ngón tay một cái hay là chỉ đơn giản là
một ánh mắt, cảm xúc sẽ được kích thích lên.
Karen cảm giác được cơn "Nghiện" kia đang bốc lên ở trong lòng của mình,
cảm giác đói bụng giống như nước bên trong vòng xoáy, không ngừng mở rộng.
Chỉ có điều là Karen là không thể nào đi "Ăn" Vicole, đầu tiên là thịt Vicole quá
nhỏ, lót dạ cũng chả đủ; tiếp theo là do Karen ngại bẩn, anh còn chưa tới đói
bụng đến nỗi phải ăn bừa.
Mặt khác, Karen cũng không muốn vì nguyên nhân này mà gián đoạn quá trình
hành hình để cho Vicole đi một cách sảng khoái.
Cho nên, Karen lúc này đang đứng ở trong không gian ý thức, ức chế cảm giác
đói bụng trong cơ thể của mình.
Nhưng mà, cái loại cảm giác này vào hôm nay lại trở nên vô cùng dữ dội, dữ
dội một cách không thể nói, có lẽ bởi vì lần cuối cùng ăn đã cách một khoảng
thời gian rất lâu, ngọn núi lửa vẫn luôn bị đè nén bắt đầu phun trào.
Hai con ngươi của Karen bắt đầu dần dần chuyển sang màu đen, không phải
màu đen thâm thúy, mà là một loại sắc thái của cảm xúc điên cuồng đang bị
kiềm chế.
"Tê..."
Cảm giác đói bụng, giống như cơn thủy triều mênh đang từng lần một đánh
thẳng vào phòng chắn tâm lý của Karen, phòng chắn này trước mắt thì vẫn kiên
cố như cũ, nhưng vấn đề là, mực nước lên cao quá nhanh, đã không phải là vấn
đề nó đủ kiên cố hay không, mà là nó đang dần dần tràn ra.
Lúc này Karen mới bắt đầu suy tư, mình rốt cuộc là bị kích thích bởi thứ gì?
Không gian ý thức của Vicole hẳn chỉ là một cái kíp nổ, với mức độ dữ dội lúc
bây giờ mà xem xét, trước đó hẳn là có thứ gì đó làm nền.
Nhưng vấn đề là, toàn bộ quá trình của phiên tòa mặc dù tiến hành rất căng
thẳng, nhưng bản thân mình cũng không gặp phải ảnh hưởng gì mang tính thực
chất, cho nên, là trước lúc bắt đầu phiên tòa sao?
Karen bỗng nhiên nghĩ đến một khả năng, đó chính là tối hôm qua lúc mình bị
thương, là mình đã bị tạo ra vết thương, sau khi trở lại văn phòng, Blanche đã
giúp mình trị liệu vô cùng tỉ mỉ.
Căn cứ theo kinh nghiệm trước kia, mỗi lần sau khi mình bị thương, đều sẽ dễ
dàng sinh ra cảm giác "Trống rỗng", cơ thể sẽ kêu gào đòi hỏi càng nhiều chất
dinh dưỡng để tiến hành tự trị liệu cho bản thân.
Nhưng đây chỉ là vết thương nhỏ mà thôi, nhìn có vẻ nặng, nhưng trên thực tế
mình ra tay là có chừng mực...