hiện thiếu chút nữa đã khiến cho cả đội có nguy cơ bị mai táng ở chỗ đấy, cho
nên lần này khi tiến vào khu vực không rõ ở dưới mặt đất, Karen tự nhiên sẽ
chú ý và mẫn cảm hơn về mặt nhân số.
Đương nhiên, nguyên nhân chủ yếu cũng không phải bởi vì điều này.
Nguyên nhân bởi vì 12 Kỵ Sĩ Trật Tự, cho nên trong truyền thống của Trật Tự
Thần Giáo, 12 là một con số rất được xem trọng, từ đơn vị tiểu đội của các bộ
môn ở dưới thấp, cho đến chỗ ngồi của các vị lãnh đạo ở trên cao, cơ bản đều
lấy con số "12" làm số lượng biên chế.
Đây là một truyền thống của Trật Tự, không nói đến ở trong giáo, cho dù ở
trong giới giáo hội, đã trở thành một lẽ thường tình.
Nhưng trên thực tế, nếu tiến hành trình bày xem xét từ trên giáo nghĩa và quan
hệ phát triển thì con số mà Trật Tự Thần Giáo chú trọng thật ra cũng không phải
cái số "12" này, mà là "1 + 12".
Sở dĩ mọi người chỉ có ấn tượng sâu sắc với con số "12" này nhất, là bởi vì
trong tư duy của người bình thường đa phần sẽ không chú ý rằng ở phía trên 12
Kỵ Sĩ Trật Tự còn có một người thống lĩnh, đó là Thần Trật Tự.
Đây cũng là một chuyện rất bình thường, dù gì thì Thần Trật Tự cũng không
tính là người.
Karen đã làm đội trưởng khá lâu, cho nên 12 cái biên chế trong suy nghĩ của
người bình thường, thì luôn là 13 trong mắt của anh.
Nhưng xem xét từ trên biểu hiệu của 12 người này, bọn họ chắc hẳn thật sự
giống như Neo đã nói, bị một ý thức khác áp chế tư duy, để khi ngươi tán đồng
và nghe theo lời của hắn thì thật ra vào lúc đó nhận biết của ngươi đối với bản
thân và hiện thực tồn tại xung quanh mình đã bị mơ hồ.
Khi nghe Karen nói tới "Thiếu một người", Luna bắt đầu nhìn khắp bốn phía,
những người khác cũng đều có chút mơ hồ mà nhìn trước nhìn sau, trong miệng
bắt đầu nhắc tới tên và đếm số lượng các thành viên:
"Đội trưởng, Kuzan, sói xám, trâu rừng, thiên sứ..."
"Người mù, Kuzan, sói xám, đinh sắt, đội trưởng..."
"Sói xám, đinh sắt, đội trưởng, Luna, Polman..."
Nhưng rất đáng tiếc rằng, Karen để ý không có một cái ai có thể đếm được vượt
qua sáu người.
Thậm chí, đếm qua đếm lại một hồi, vừa mới đếm tên ai ở trước cũng có thể
quên mất, cho dù là dùng ngón tay đếm số hoặc là ngồi xổm xuống đánh dấu
trên cát rồi cùng nhau đếm, bọn họ đều không kiểm kê đủ số lượng thành viên
trong đội.
Karen mím môi, anh đột nhiên cảm giác được, suy đoán của Neo hẳn là sai,
hoặc có thể nói, cũng không hoàn toàn chính xác.
Nếu như lúc trước nói rằng người cầm kiếm và người cầm thương khi ra tay với
hai người bọn mình là một loại bản năng chiến đấu đang điều khiển, vậy thì
cũng hợp lý, một số thời khắc thì chỉ đơn thuần dựa vào bản năng ngược lại sẽ
phát huy ra hiệu quả càng tốt hơn, đương nhiên điều kiện tiên quyết là ngươi đủ
mạnh.
Nhưng khi trông thấy mình ngưng tụ ra Xiềng Xích Trật Tự, thái độ của bọn họ
lập tức chuyển biến và bộc lộ tình cảm đối với "người nhà", bao gồm cả cảm
xúc mừng rõ đối với việc mình được giải thuyết, những tâm tình này, đều có
chút hơi quá cao cấp.
Mà người cầm kiếm vào lúc nghe mình nói mình cũng dùng kiếm, lập tức đã
hiểu nên ném kiếm qua xem như là một món quà; những người khác cũng đều
hiểu được mà ném vũ khí và Thánh khí trên người tới xem như quà tặng.
Bọn họ không phải là đang lấy lòng, không phải là trẻ con không hiểu chuyện
mà ngươi có thể bảo rằng chỉ cần đưa một trăm Rael thì sẽ giúp bọn họ lấy mặt
trăng xuống là bọn họ sẽ móc tiền ra mà đưa;
Bọn họ biết mình là đã chết, vũ khí trên người mình đã không còn ý nghĩa nữa,
còn không bằng đưa tặng cho vãn bối cùng giáo hội, như vậy thì vũ khí của
mình có thể phát huy giá trị.
Tóm lại, đây là một sự nhận biết vượt qua bản năng lý tính và cảm tính, rõ ràng
là có tư duy càng có chiều sâu hơn, nhưng trên sự việc đơn giản mà tư duy lại
chậm chạp, vậy thì vấn đề, chắc chắn là ở chỗ này.
Người áp chế tư duy của bọn họ, trên vấn đề nhận thức về số lượng, không chỉ
tiến hành áp chế tư duy của bọn họ mà còn tiến hành dẫn dắt tư duy của bọn họ.
Rất hiển nhiên rằng, đây là do cái người thiếu đi kia đã làm, Karen cảm thấy
cũng không phải cái thứ gọi là "Ác linh cát" kia, cái "Ác linh cát" kia không có
lý do làm như vậy.
Nếu như bởi vì mục đích nào đó mà nó thật sự làm như vậy, như vậy nó hẳn là
phải "Cho thêm vào một người", như vậy mới có thể đưa sự tồn tại nó vào
trong.
Thấy bọn họ vẫn còn tiếp tục đếm số, Karen mở miệng lần nữa nói:
"Các tiền bối có thể yên tĩnh một chút, ta cảm thấy bây giờ chúng ta gặp phải
vấn đề rất nghiêm trọng, đó chính là ta không cách nào thông qua lời tự thuật
của các vị mà khẳng định được sự mạch lạc của câu chuyện này.
Nếu như có thể..."
Ở trước mặt Karen có hai con đường để chọn, hoặc là hiện tại mang theo những
món đồ này rồi rời đi ngay lập tức, sau đó báo về cho Thần Giáo, cho dù là báo
cáo nặc danh, để Thần Giáo phái ra đội hình quy mô càng lớn hơn để tới đây
tiến hành xử lý.
Nhưng sau khi con đường này xuất hiện trong đầu thì Karen đã lập tức phủ
định, bởi vì anh cảm thấy sự việc sẽ không chỉ đơn giản như thế, nếu như cái
"Người" kia còn ở nơi này, vậy hắn làm sao có thể để cho mình rơi khỏi đây an
toàn mà đi gọi cứu viện đến.
Vậy thì chỉ còn lại một con đường cuối cùng, khi ngươi đối mặt với khó khăn
và nguy hiểm và cũng đã xác nhận không thể nào né tránh thì việc ngươi nên
làm và có thể làm, đó chính là đối mặt với nó.
"Nếu như có thể, xin để cho ta tới giúp các vị kiểm tra cơ thể và ý thức, hi vọng
các vị có thể tin tưởng ta."
Karen vẫn dùng tay phải cầm thanh kiếm kia như cũ, anh giơ tay trái lên, sau đó
mở rộng bước chân đi về phía bọn họ.
Bây giờ không khí cực kỳ quỷ dị, nhưng ở giữa hai bên lại tồn tại một sự tín
nhiệm có thể cảm giác được rõ ràng.
Nếu có thể so sánh, trên lập trường của Karen thì những tín đồ Trật Tự Thần
Giáo đứng trước mặt này, bọn họ là những liệt sĩ tiền bối.
Luna mở miệng nói: "Có thể."
Những người khác cũng đều đáp lại nói: "Có... thể..."