chỗ này của con nhỉ?"
"Mẹ đang nói cái gì đó, thiếu gia là một người rất chính trực và ngay thẳng!"
"Là thiếu gia chứ cũng không phải là tiểu thư, ai, thật ra mấy thím của con cũng
có nói với mẹ, nếu như có thể, làm tình nhân cũng tốt."
"Mẹ, mỗi ngày khi mọi người gấp giấy đều tán gẫu mấy chuyện gì thế!"
"Thế nhưng mà những người khác đi làm hầu gái cho mấy tên lão gia kia, tiền
lương với đãi ngộ cũng không có cao như của con."
"Ồ..."
Healy thật ra cũng rất xoắn xuýt về vấn đề này. Trước kia, cô sẽ cảm thấy thiếu
gia nếu thích chỗ kia trên người mình, vậy thì cứ để ngài ấy nhìn, cũng sẽ không
mất đi miếng thịt nào; về sau nếu là, thiếu gia, ngài có thể không chỉ nhìn..."
Vào một vài thời điểm, một số việc, vẫn nên tự bản thân quyết định, nếu không,
mình sẽ hối hận."
"Mẹ, mẹ rất khó tưởng tượng thiếu gia rốt cuộc là một người như thế nào đâu,
con có thể tiếp tục làm hầu gái cho ngài ấy cũng đã rất thỏa mãn rồi, những thứ
khác, con cũng không suy nghĩ, cũng không muốn suy nghĩ, suy nghĩ nhiều một
chút, thì đều là một sự thiếu tôn trọng với thiếu gia."
"Vậy nếu như một ngày nào đó thiếu gia của con uống rượu say, bò lên trên
giường của con thì sao, ngươi sẽ làm sao?"
"Mẹ, mẹ cũng biết mà, con vẫn luôn ngủ rất say mà."
Rửa xong bát đĩa, Healy phụ mẹ mình nấu bữa tối cho cả nhà, a không, là nấu
bữa tối cho cả gia tộc. Mẹ cô nấu chính, Healy chỉ là phối hợp, không phải là
Healy không muốn tự mình làm, mà là thói quen nấu nướng bây giờ của cô
cũng không thích hợp với khẩu vị của mọi người trong nhà. Bữa tối lúc tất cả
mọi người ngồi vây quanh một cái bàn tròn, món ăn kèm là một nồi tương chính
gốc của Wien, món chính thì là bánh mì, hai người chú của cô làm công nhân
bốc vác ở nhà máy bột mì, có thể mua được bột mì giảm giá.
Trong lúc ăn tối, bởi vì Healy trở về, cho nên hai người chú và dượng út của cô
cùng nhau đưa ra lời hứa, chờ qua một tháng nữa, tiền thuê nhà nơi này cũng
không cần Healy trả giúp, bọn họ có khả năng tự thanh toán tiền thuê nhà của
mình. Nguyên nhân khiến những người ở tầng dưới chót phải phiền não đó tất
nhiên là sự nghèo khó, nếu như chia nhỏ sự nghèo khó ra, vậy thì tầng phía trên
đó là khó mà đối mặt với nguy cơ trong cuộc sống, phát sinh một chuyện ngoài
ý muốn, ví như bị bệnh hoặc là bỗng nhiên nhà máy bị giảm biên chế nên mất đi
công việc, cho dù chỉ là thu nhập một tháng không được trả đúng hẹn, cũng có
thể làm cho cả gia đình rơi vào khốn cảnh phá sản.
Trong túi tiền của bọn họ vốn cũng không có tiền thuê nhà và tiền lương thực
cho tháng sau, bởi vì cuộc sống bây giờ, đã để bọn họ phải dốc hết toàn lực mới
có được. Một khi không đóng nổi tiền thuê nhà, bị đuổi ra ngoài, đúng lúc này
lại hết tiền mua lương thực, cái nhà này sẽ rơi vào trong chu kỳ tan vỡ, tìm việc
cũng không phải là một điều dễ dàng trong thời gian ngắn, kết quả đó chính là
từng thành viên trong nhà dưới sự chèn ép từ áp lực sinh tồn mà đi về phía kết
cục tăm tối.
Cũng không phải là bọn họ muốn chủ động nhảy xuống núi, mà là bọn họ vẫn
luôn kiên trì hai tay vịn vào vách đá, bây giờ không thể đi nổi mà thôi. Cha mẹ
của Healy vừa an ủi bọn họ không cần phải gấp gáp như vậy, dù sao cũng là họ
hàng, vừa lại không dám cố gắng an ủi, sợ bọn họ thay đổi chủ ý....
Sau khi ăn tối xong, Healy phụ giúp mẹ, dì và mấy thím của cô cùng nhau gấp
giấy, đây đều là công việc nhàn rỗi từ các nhà máy, đàn ông cần đi ra ngoài bắt
đầu làm việc, mấy người phụ nữ cũng chỉ có thể trong nhà vừa trông con vừa
làm những việc nhỏ này để kiếm thêm chút tiền trang trải cuộc sống.
Cả căn phòng cũng không mở cái đèn lớn ở trên trần nhà, mà chỉ mở một ngọn
đèn nhỏ, Healy gấp giấy một hồi đã cảm thấy hai mắt đau nhức, dù vậy cô cũng
không đứng dậy mà đi mở đèn lớn, bởi vì cô biết một khi mình ấn cái nút kia
xuống thì sẽ gặp phải bài giáo dục về sự “Lãnh phí” đến từ một đám trưởng bối,
lỡ như bọn họ nổi hứng nói, có lẽ còn phải nói thêm một chút hồi ức khó khăn
trong mấy ngày tháng trước đây.
Sau khi xếp thêm một hồi, Healy quyết định dừng công việc này lại, ngày mai
cô còn phải về Nhà Tang Lễ, thiếu gia về nhà, cô cần có tinh thần tốt hơn để làm
việc.
"Con có mang về một món mà thiếu gia sáng tạo ra, để con nấu cho mọi người
cùng ăn."
"Chúng ta không ăn đâu, để cho mấy đứa em con ăn đi." Mẹ cô nói nói.
"Tất cả mọi người nếm thử đi."
Healy đi nấu hoành thánh, múc mấy bát ra ngoài cho đám em họ của mình, sau
đó bưng một bát đến phòng của em trai, phòng của em trai cô rất nhỏ, là được
ngăn ra từ phòng khác, giường và bàn đọc sách đều ở bên trong. Một bát hoành
thánh nóng hổi được đặt ở trước mặt thiếu niện, cậu ta nhìn thấy, trên mặt lúc
này nở nụ cười.
"Chị, chúng ta cùng nhau ăn đi."
"Em ăn đi, chị thường nấu bữa sáng cho thiếu gia nên cũng hay được ăn, bát
này của em là chị cố ý dựa theo khẩu vị của thiếu gia mà bỏ thêm nhiều mỡ heo
với rau thơm đấy, em mau nếm thử xem."
"Ừm, thơm!"
Trong lúc em mình đang ăn, Healy phát hiện quyển sách mà em trai mình đặt ở
trên bàn, cầm lên, nghi ngờ hỏi: "Em đang đọc sách của ngài Luther à?"
"Ừm, đây là do bạn học đưa cho em mượn, chị, về sau em cũng muốn làm một
người vĩ đại như ngài Luther."
"Em trước tiên cần phải chăm chỉ học tập, tranh thủ thi đậu vào một cái trường
tốt, chị tin tưởng, một người vĩ đại, nhất định có thể chăm sóc tốt cho cha mẹ
mình đầu tiên."
"Đúng vậy, chị nói rất đúng, em biết mà."
"A!!!!!!!" Một tiếng kêu thảm thiết vang lên, xé tan màn đêm yên tĩnh.
Healy lập tức đẩy cửa sổ ra, nhìn ra phía bên ngoài, lúc này cô trông thấy ở phía
trước Cụm Nhà Xám, có một đám người mặc quần áo màu trắng trong tay cầm
đuốc, mà từ đằng xa, càng lúc càng có thêm nhiều bó đuốc đang tập trung về
phía nơi này. Trong ngọn lửa cháy chập chợn, bọn họ đeo mặt nạ đội một cái
mũ cao, giống như sứ giả của Thần Chết. Rất nhiều hộ gia đình trong Cụm Nhà
Xám đều nhô người nhìn ra phía ngoài cửa sổ.
"Heo Tím xuống Địa ngục!"
"Heo Tím xuống Địa ngục!"
"Lại là bọn chúng."
Em trai Healy nói, "Chị, ở trường học của tụi em cũng có không ít người tham
gia vào trong cái tổ chức này, bình thường bọn chúng đều thích chỉ vào mặt rồi
mắng em là heo tím.
Đây cũng đã không phải là lần đầu tiên, lúc trước đã từng xuất hiện tình huống
như vậy nhiều lần, tổ chức của bọn chúng tập hợp đội ngũ đến ném đá và chửi
rủa những hộ gia đình ở đây.
Cho dù có báo cảnh sát, thì không giải quyết được gì. Báo cảnh sát nhiều lần,
cảnh sát trái lại sẽ đến kiểm tra thân phận của dân nhập cư ở đây có hợp pháp
hay không. Có thể nói rằng bất kể là chửi mắng lại hay là bị chửi mắng, những
người ở đây đều đã có chút quen thuộc.