Một tiếng rít lên phát ra từ trong đáy lòng Karen, bức tượng Trật Tự do cơn
nghiện đói ngưng tụ bắt đầu nổi điên, nhưng tác dụng của nó quả thật đã xé rách
ra một ánh mắt trong cái thế giới màu đen kịt này của Karen.
Rất mơ hồ, rất mơ hồ …
Karen dùng hết toàn lực, nhưng vẫn không thể nào nhìn thấy rõ, chỉ biết trước
mặt mình đang có thứ gì đó.
Đột nhiên, Karen cảm giác mình dựng đứng lên, vào lúc này ánh mắt của anh
cũng bắt đầu trở nên rõ ràng, thứ nhìn thấy đầu tiên là dưới chân của mình, anh
phát hiện mình đang đứng trên bàn tay của bức tượng Trật Tự, khi pho tượng
càng cao lên, cơ thể của mình cũng đang cao lớn. Pho tượng đã rất lớn, vô cùng
vĩ ngạn.
Sau đó, Karen nhìn về phía trước mình, anh nhìn thấy một người ngồi ở chỗ đó,
cái người này, đã không cách nào dùng từ vĩ ngạn để hình dung, đối với hắn mà
nói, từ ngữ này thậm chí là một sự khinh nhờn.
Mình ở trước mặt hắn chỉ như một hạt bụi nhỏ bé.
Cơn nghiện đói vẫn còn tiếp tục gào thét, nó đang điên cuồng thể hiện sự phẫn
nộ và không cam lòng của mình, sự biểu hiện cực đoan này vượt qua tất cả
những lần mà Karen từng chống cự lại trước đây.
Karen biết người ở phía trước mặt là ai, chính anh đang thần khải, phản ứng đặc
thù của cơn nghiện đói, tất cả chi tiết đều đang công khai thân phận của người
này.
Cơn nghiện đói vẫn còn tiếp tục trở nên cao lên, mặc dù bất kể nó có cố gắng
như thế nào thì đứng cạnh người ở trước mặt đều nhỏ bé như vậy, nhưng bởi vì
cơn nghiện đói cũng đã để độ cao của Karen cũng tăng thêm một bậc so với khi
trước.
Cái người này, đang ngồi đưa lưng về phía Karen.
Karen trông thấy trước người kia cắm một thanh kiếm… Thanh Kiếm Hỗn
Mang.
Trong chiến trường của cuộc Thần Chiến giữa Ánh Sáng và Vĩnh Hằng, trước
lúc Thần Hỗn Mang bị Thần Trật Tự giết chết, từng hỏi Trật Tự: Thế giới mà
ngươi theo đuổi, thật sự sẽ tồn tại sao?
Thần Trật Tự nhặt Thanh Kiếm Hỗn Mang lên: Ta sẽ để ngươi được nhìn thấy
thế giới kia.
Trật Tự và Ánh Sáng phân tách là vào lúc Thần Trật Tự dùng Thanh Kiếm Hỗn
Mang giơ đầu của Thần Ánh Sáng bước xuống từ đỉnh Allamud.
Hiện tại, hắn ở chỗ này, thanh kiếm này, cũng ở nơi đây.
Hắn ngồi ở đây không biết đã bao nhiêu năm tháng, Thần thể của hắn đã bị
tháng năm ăn mòn, giống như là một bức tượng mục nát. Karen không cách nào
trông thấy mặt của hắn, bởi vì bất kể cơn nghiện đói có cố gắng gầm thét phẫn
nộ như thế nào thì cũng đều không thể rút ngắn khoảng cách với hắn, càng
không cách nào đi đến trước mặt của hắn.
Bởi vì, hắn ngồi ở chỗ đó, chia cắt sau lưng và trước mặt thành hai thế giới.
Một cảm giác trang nghiêm và bi thương hiện lên trong lòng Karen;
Cơn nghiện đói có lẽ là cảm giác được tâm tình của Karen, càng trở nên cuồng
loạn hơn.
Karen tiếp tục ngẩng đầu, nhìn về phía trước, đồng thời, cũng là trước mặt của
hắn.
Anh nhìn thấy một con sông rộng lớn đã không cách nào từ ngữ để tảo miêu tả,
trong con sông này có vô số cái quầng sáng có ý đồ thoát ra.
Có chút còn cực kỳ yếu ớt, khoảng cách còn rất xa, có chút thì đã vươn ra hơn
một nửa, ánh sáng tràn ra ngoài.
Trong mỗi một quầng sáng, đều ẩn chứa sức mạnh cực kỳ khủng khiếp và khí
tức làm sinh linh cảm thấy hoảng sợ.
Lời ám chỉ của Ngọn Giáo Vĩnh Hằng, các ghi chép lịch sử đặc biệt, và sự suy
đoán của chính mình vào lúc này cũng đã được xác nhận:
Thần Trật Tự, ngồi ở chỗ này, ngăn cách thời đại sáng tạo kỷ nguyên Chư Thần
không ra.
Mình đã từng vô cùng phản cảm hắn, phê phán hắn dữ dội, cho rằng hắn dối trá,
hắn tàn nhẫn, hắn tự tư, hắn vô tình, nhưng có một điều, mình không thể không
thừa nhận, hắn muốn làm gì, hắn sẽ đi làm.
Hắn trợ giúp Ánh Sáng đánh nát cái thế giới cũ mà hắn không thích, hắn lại đi
sáng tạo ra một cái thế giới mới mà hắn mong muốn.
Rõ ràng trong kỷ nguyên trước hắn đã là bá chủ, không tiếc quên đi tất cả, ngồi
ở chỗ này, tiếp nhận dòng sông thời gian xâm nhập, cũng muốn ngăn cản tất cả
mọi thứ mà hắn phản cảm.
Dù cho không có mình xuất hiện, hắn cũng sẽ không thành công, bởi vì dấu vết
mục nát trên người hắn, không chỉ là bởi vì mình mà trở nên xói mòn, bởi vì
hắn ngồi ở chỗ này, bản thân đã là một sự xói mòn.
Hắn biết rất rõ mình không cách nào tận mắt nhìn thấy thành công, nhưng vẫn
không do dự mà tiếp tục làm như vậy.
Karen biết, hình ảnh mà mình nhìn thấy bị thiếu thốn.
Bởi vì mình không cách nào cảm nhận được, ngồi ở chỗ này, đối diện với áp lực
kinh khủng của các vị thần trong kỷ nguyên trước cùng gào thét, càng không
cách nào cảm nhận được, nỗi cực hình khi thời gian từng lần từng lần một mài
mòn.
Hắn chỉ là một cái quần chúng, bởi vì cơn nghiện đói làm cầu nối, bởi vì thời
điểm thần khải, mình có thể nhìn thấy một cảnh tượng không trọn vẹn này.
Ví như, dưới chân của hắn là vết tích của một đống xác chất lên, Karen muốn
thấy cụ thể hơn cũng không thể.
Có lẽ, có nhiều thứ không phải bây giờ mình có thể nhìn thấy, cũng không phải
mình có năng lực để tự cảm nhận, bất cứ thứ gì mang đến áp lực ở nơi này đều
có thể nghiền ý thức của mình thành bột vụn.
Nhưng loại cảm giác này, lại là chân thật.
"Trật Tự, là ta định ra mà các ngươi nhất định phải tuân thủ."
Câu nói này, dùng ở nơi này, có lẽ càng thêm phù hợp, hắn không phải nói với
tín đồ của mình, không phải nói với thế nhân, hắn ngồi ở chỗ này, nói với chư
Thần.
Bởi vì ta muốn một cái thế giới không có thần, cho nên không cho phép các
ngươi xuất hiện trong thế giới này.
Lúc này, Karen cảm giác được đói nghiện tựa như đã rã rời, nó ký sinh ở trong
cơ thể mình, mình càng mạnh nó sẽ càng mạnh, mà mình bây giờ, không cách
nào cho nó vốn liếng để tiếp tục phát huy.
Cùng với cơn nghiện đói trở nên uể oải, ánh mắt Karen, lại bắt đầu dần dần trở
nên mơ hồ