dưới cờ chiến."
"Có lẽ ngươi đã tính sai, đây không tính là hạng mục, mà là do vị quan chỉ huy
kia cố chấp, tất cả cũng là vì để Đội Quan Sát có thể đến tiền tuyến quan sát
chiến đấu, sao có thể tính phí tổn được chứ?
Lại nói thêm, xin phép quan sát cuộc chiến cũng là các vị, chúng ta cũng đang
cố gắng hết sức để đáp ứng yêu cầu."
"Vậy được rồi, chúng tôi cũng không đi quan sát cuộc chiến, ta nghĩ, nơi nguy
hiểm như vậy thì chúng tôi nên rời xa thì tốt hơn."
Mota: "Ngươi có thể đưa ra quyết định thay cho đội trưởng Karen sao?"
"Thật có lỗi, tôi không có tư cách đưa ra quyết định thay cho thiếu gia của tôi,
nhưng tôi có thể châm ngòi thổi gió, để ngài ấy từ bỏ."
"Thế nhưng mà đội trưởng của người... Đội trưởng của ngươi cũng đã đồng ý."
"Đó là bởi vì thiếu gia không muốn nói chuyện về phiếu điểm với ngài, sợ ảnh
hưởng đến tình cảm."
Mota: "..."
...
Trở lại phòng ngủ mình, Karen trông thấy Pall đang dùng trà chiều.
"Bé Karen, Nguyệt Nữ Thần Giáo chiêu đãi cũng rất xa hoa, những hoa quả và
điểm tâm này đều rất đắt."
"Vẫn bình thường mà, là do cô chưa từng làm khách quý, những vị khách quý
đến Trật Tự Thần Giáo cũng được chiêu đãi rất xa hoa."
"A, trời ạ, cậu vì cái gì mà lại nói một câu làm tổn thương cả hai người thế, vừa
nói ta không được làm khách quý vừa ám chỉ mình chỉ có thể hầu hạ khách
quý."
"Ha ha."
"Chưa kể, cậu có phải chán ghét loại cuộc sống đi hầu hạ khách quý kia nên
mới muốn đánh cược lần này không?"
"Tôi cũng không nông cạn đến mức độ này, tôi chỉ là phát hiện nếu như địa vị
của mình không đủ cao, thì tôi có lẽ sẽ không chết một cách rõ ràng."
"Vậy lần này sau khi trở về nếu địa vị của cậu được nâng cao thì sao?"
"Ít nhất thì tôi có thể chết một cách rõ ràng."
"A, thật sự là một câu trả lời gần với mùi đất."
Karen đưa tay sờ sờ lên trên cái đầu trọc của Kevin,
Hỏi:
"Có muốn ra ngoài dạo chơi không?"
"Muốn, nhưng không phải sợ quấy rầy cậu sao, cả đội không có hạng mục khác
à?"
"Không có, xem ra, mũi tên kia của Neo cũng đã đánh dấu cho hạng mục cuối
cùng."
"Đi, chúng ta đi thôi." Pall trực tiếp nhảy lên trên bờ vai Karen, Kevin thì ngặm
dây dắt chó của mình đến trong tay Karen.
"Đúng rồi, Karen, lần này mặc dù cậu đã cược thắng, nhưng sau khi trở về có
khả năng bị cô lập hay bị thanh toán nội bộ không?" Pall quan tâm hỏi, "Nếu
như ta là lãnh đạo mà nói, ta cũng không thích thuộc hạ tự tiện quyết định theo
ý mình."
"Thế nhưng mà cô có biết hay không, một số thời khắc khi làm lãnh đạo, bất kể
cô có cảm thấy tên thuộc hạ kia khó chịu đến mức nào, đều phải nắm lỗ mũi cố
nhịn mà bảo vệ hắn."
"Không biết, ta không thích Bernard nên ta ném hắn lên hoang đảo để hắn tự
sinh tự diệt, chỉ tiếc một điều là hắn không chết, ai."
"Cho nên cô biến thành một con mèo."
"A này này này, cậu đang công kích một con mèo đó à!"
"Tóm lại, trừ phi ngày nào Verden rơi đài hoặc là tôi rời khỏi Đòn Roi Kỷ Luật
thì sẽ không ai dùng việc này làm lý do để nhầm vào ta."
"Được rồi, vậy ta an tâm, đi, chúng ta đi ra ngoài chơi."
Ngoài cửa có xe ngựa chờ sẵn bất cứ lúc nào, Karen muốn một chiếc xe ngựa,
chờ xe ngựa rời đi hành cung, lại có một đội vệ binh chạy theo phía sau.
Karen cũng không cảm thấy có người bảo hộ thì không thể vui chơi thoải mái,
anh cũng vui lòng ngồi ở trong xe ngựa ôm Pall nhìn xem phong cảnh, thỉnh
thoảng dặn dò người đánh xe dừng lại mua chút quà vặt và mấy đồ vật nhỏ.
"A, xe ngựa kia có phải cũng giống với xe ngựa của chúng ta không?" Pall hỏi
Karen.
"Hình như là vậy, đó có phải là xe ngựa giống với chúng ta không vậy?"
"Đúng vậy thưa ngày, có lẽ là có vị nào đó ra ngoài giải sầu trước ngài."
"Cửa hàng mà xe ngựa kia đậu trước cửa là nơi nào?"
Người đánh xe ngựa trả lời: "Thưa ngài, đó là tiệm mát xa."
Pall bĩu môi, nói: "Nghe xong đã biết là nơi không đàng hoàng gì, lại chưa kể
người ngồi trong chiếc xe ngựa đó phần lớn là Richard."
Karen do dự một chút, bất kể có phải là Richard hay không, anh cũng không
tính đi quấy rầy người ta vào lúc này.
Nhưng vào lúc này, đội cận vệ bên cạnh chiếc xe ngựa kia rất gấp gáp mà chạy
vào trong tiệm mát xa.
"Xảy ra chuyện rồi?" Karen lập tức ôm Pall nhảy xuống xe.
Pall bất đắc dĩ nói: "Cái tên Richard cũng thật vô dụng, chơi gái mà cũng có thể
bị ám sát."
Lúc này đám cận vệ đi theo Karen cũng tiến đến thăm dò, rất mau đã có một
người quay lại bẩm báo:
"Thưa ngài, là do thuộc hạ của ngài đã bị trúng độc."
"Trúng độc?"
Lập tức, Karen trông thấy Memphis ôm Richard đi ra ngoài tiệm mát xa.
Pall lập tức sửa lời nói: "A, đây nhất định là một tiệm mát xa đàng hoàng."
Bởi vì cô cũng không cho rằng Memphis sẽ cùng với Richard đi vào nơi này để
chơi gái.
"Đội trưởng." Memphis cũng phát hiện Karen, ôm Richard chạy tới.
"Thế nào rồi?" Karen hỏi.
"Là như vậy, bên trong có một liệu trình mát xa gọi là Trùng liệu, là một loại
côn trùng giống như là như con tằm, tính cách dịu dàng ngoan ngoãn vô hại
không cắn người, lúc bị bọn chúng bao phủ quanh người thì có thể giải tỏa bớt
mệt mỏi.
Richard muốn đi trải nghiệm một chút, cho nên tôi đi cùng với nó, ngay từ đầu
cũng rất tốt, nhưng không bao lâu sau, những con côn trùng lúc đầu rất dịu dàng
ngoan ngoãn kia bỗng nhiên đều trở nên kích động, toàn bộ đều dồn lên trên
người của nó, tôi rất vất vả mới lôi nó ra ngoài, phát hiện nó đã trúng độc, người
trong tiệm mát xa nói chưa bao giờ từng phải loại tình huống này, tôi để bọn họ
đi tìm thầy thuốc giáo hội."
"Mát xa trùng mà còn có thể trúng độc?" Pall nghi ngờ nói, "Lúc trước ta cũng
thường thích trải nghiệm loại côn trùng này mát xa, bọn chúng cực kỳ an toàn
mà nhỉ."
Nói xong, Pall nhảy từ trong ngực của Karen tới trên người Richard, dùng móng
vuốt lật qua lật lại cổ áo Richard, phát hiện trên da Richard nổi lên một mảng đỏ
giống như bị sởi.
"A, trời ạ, thật buồn nôn a meo, hội chứng sợ lỗ của ta lại tái phát ra."
Pall lập tức nhảy xuống từ trên người của Richard, sau khi nhảy xuống thì trên
người bốc lên một tầng lửa nhỏ, lắc lắc cơ thể, sau đó lại bò lên trên bả vai
Karen.
"Richard không phải trúng độc."
Karen hỏi: "Không phải trúng độc vậy thì bị cái gì?"
"Là do hắn làm cho mấy con côn trùng vô hại kia trở nên phát tình, cho nên tất
cả đều đẻ trứng lên trên người hắn."