"Ngươi tên là gì?"
"Anita."
"Còn họ thì sao?"
"Tộc Thủ Mộ, không có dòng họ, chỉ có tên gọi."
Cũng giống như Đảo Ám Nguyệt vậy
Có điều Đảo Ám Nguyệt là vì tỏ ra sự thành kính tuyệt đối dành cho Ám
Nguyệt, còn tập quán này của Tộc Thủ Mộ cơ bản là vì muốn thông qua phương
thức này để gia tăng sự đoàn kết giữa các thành viên trong quần thể, nhưng rất
hiển nhiên rằng bọn họ đã thất bại.
Lúc này, tiếng xe ô tô truyền đến, một chiếc xe con Pens dừng lại, Karen bước
xuống xe.
Trông thấy đội trưởng đang ngồi ở chỗ đó, còn cô gái kia thì đang nằm ở chỗ
đó, Karen cũng rõ ràng, thắng bại đã phân rồi.
"Đội trưởng, ngài bị thương rồi sao?"
Neo lắc đầu, nói: "Không có việc lớn gì lớn."
Karen nhìn về phía cô gái kia đang nằm dưới đất, cô ta cũng đang nhìn ngược
lại anh.
Thật lâu sau, Anita mở miệng nói: "Xin thứ lỗi vì trước đây đã không lễ phép,
xin lỗi cậu."
Karen sửng sốt một chút, gật đầu với cô ta, nói: "Tôi tiếp nhận lời xin lỗi của
cô."
Anita nhìn về phía ngồi Neo đang ngồi ở chỗ đó.
"Ta sẽ tuân theo lời hứa hẹn, chờ đến sau khi tác dụng của thuốc kết thúc thì
ngươi có thể rời đi."
Anita nghe vậy, hai mắt nhắm nghiền, bắt đầu nghỉ ngơi.
Karen thì đưa tay nhặt lên cái thứ nho nhỏ trắng trắng kia, đặt ở trong tay.
Trên người của nó toàn là lông tơ màu trắng, sau khi bị Karen cầm lên, nó mở
mắt ra, mắt to miệng nhỏ, nhìn xem thật ra cũng rất đáng yêu, có điều tinh thần
của nó bây giờ rất là mệt mỏi, chắc hẳn nó đã bị thương nặng.
Neo mở miệng nói: "Cậu lấy nó cũng vô dụng, đây là vật cộng sinh của cô ta,
cái khế ước này một khi được xác lập thì trên cơ bản cũng không có cách nào để
mở ra"
Vật cộng sinh?
Cho nên, quan hệ giữa vật này và cô ta, cũng giống như quan hệ giữa mình và
Pall?
Nếu nói như vậy, thì có thể giải thích vì sao lời cầu xin ban nãy của nó lại có tác
dụng đến như vậy.
Karen lấy ra từ trong túi một bình thuốc thể lực, đút cho vật nhỏ này, nó uống
"Ừng ực ừng ực", sau đó lè lưỡi, liếm bàn tay của Karen một chút.
Sau khi liếm xong, vật nhỏ này ngẩn ra, ngẩng đầu, tò mò nhìn Karen.
Cô gái kia lúc nãy hai mắt vẫn đang nhắm nghiền bỗng mở mắt ra, hỏi: "Cậu
cũng có vật cộng sinh sao?"
"Ừm." Karen lên tiếng.
Chỉ có điều vật cộng sinh của cô có thể cùng chiến đấu với cô, còn vật cộng
sinh của tôi có vẻ chỉ biết nằm ở nhà mà ngủ.
Đem theo thì cũng có thể đem theo, nhưng bây giờ Pall chỉ có thể triệu hồi ra
được một quả cầu lửa, trong lúc đánh nhau thì căn bản cũng chẳng có tác dụng
gì mấy.
Karen đem cái vật nhỏ này để ở bên cạnh cô gái kia, sau đó ngồi xuống bậc
thang bên cạnh đội trưởng, mở miệng nói: "Cảm ơn ngài, đội trưởng."
"A." Neo nhìn về phía Karen, tay lại chỉ về phía cô gái kia, "Là do cô ta không
được may mắn lắm mà thôi."
Ngay sau đó, Neo duỗi lưng một cái, nói: "Mặc kệ như thế nào, lúc nào cũng
phải bày ra một bộ mặt kinh ngạc trước mặt cậu thì không ổn lắm, làm đội
trưởng, ta cũng cần phải có thể diện của mình."
Cũng phải tìm một cơ hội để biểu thị cảm giác mình còn tồn tại chứ.
Thật ra vào lúc Neo chạy đến tất nhiên cũng đã nhận ra được cô gái kia đã
buông tha cho bọn người của Karen, nhưng Neo vẫn lựa chọn việc đuổi theo,
sau đó quật ngã cô ta.
"Đội trưởng, ngài thật sự chuẩn bị thả cô ta đi sao?"
Nghe được Karen đột nhiên hỏi vấn đề này, vẻ mặt của cô gái lại trở nên sốt
sắng.
"Ừm, thả cô ta đi, vì cô ta cũng đã đồng ý điều kiện của ta rồi."
"Ngài ở trước mặt cô ta..."
"Đúng, cô ta đã nhìn thấy."
"Vậy mà ngài vẫn còn muốn thả cô ta đi sao?"
"Không sao hết." Neo nhìn về phía cô gái, "Ta biết manh mối về nghĩa trang của
Thần."
"Ngươi biết?"
"Ừm, ta biết, nhưng ta cần thời gian để phân biệt và xác định lại. Người giải
quyết vấn đề của nghĩa trang đó là Thần Ánh Sáng, còn người cuối cùng phong
ấn cái nơi đó lại là Thần Trật Tự, cho nên, manh mối được ghi chép lại trong hai
giáo hội, mà những thứ này, vừa lúc cũng nằm ở trong đầu của ta."
"Ta có nên tin tưởng ngươi sao?"
"Ngươi không cần phải tin tưởng ta, ta không biết ngươi là một người hay vẫn
là có một gia tộc nhỏ ở sau lưng, nhưng ta biết, Tộc Thủ Mộ của các ngươi vẫn
đang mong muốn tìm lại vị trí nghĩa trang của Thần, đây là ý nghĩa cho sự tồn
tại của các ngươi.
Ta có thể cung cấp sự trợ giúp, hoặc là nói, giữa chúng ta có thể lợi dụng lẫn
nhau, ta cũng muốn đến nơi nghĩa trang kia để thử xem xét.
Nhưng không phải hiện tại, bây giờ ta vẫn còn chưa chuẩn bị kỹ càng."
Thời gian tác dụng của thuốc đã hết, cô gái kia cũng không che giấu một chút
nào, bắt đầu giãy giụa ngồi dậy, trước hết cô ta ôm cái vật trắng nhỏ kia lên:
"Remel."
Neo mở miệng nói: "Để lại phương thức liên lạc, ngươi có thể rời đi."
Remel hé miệng, phun ra một viên hạt châu màu đen, Anita đưa nó về phía của
Neo: "Lúc ngươi cần liên hệ với ta, có thể dùng nó để phát ra tin tức, Remel có
thể cảm ứng được."
Neo nhận cái hạt châu này.
Anita đứng người lên, ôm Remel đi được mấy bước thì cô ta dừng lại, xoay
người nhìn về phía Neo:
"Ta cần phải đợi trong khoảng chừng bao lâu?"
"Nửa năm? Một năm? Ba năm? Năm năm?" Neo nhún vai, "Đợi đến lúc ta thấy
chán rồi mới đi tìm."
Anita nhẹ gật đầu, nói: "Được."
Cô gái mang theo con vật nuôi của mình rồi bước đi.
Karen là một người đứng ngoài xem, vẫn như cũ cảm thấy có chút gì đó không
được chân thật cho lắm.
"Không cần phải lo lắng, cô ta sẽ giữ bí mật cho ta, cái nghĩa trang kia là một
loại tín ngưỡng của cô ấy."
"Đội trưởng, ngài thật sự biết vị trí của cái nghĩa trang đó sao?"
"Ta không biết."
"Không biết?"
"Cần phải kinh ngạc như vậy sao, ai mà biết Thần Trật Tự đã phong ấn rồi đưa
nó tới nơi nào chứ, nếu như Thần Trật Tự dứt khoát một lần vất vả cả đời nhàn
nhã rồi đưa nó đến chiều không gian ngược để phóng ấn thì trên căn bản cũng
không có khả năng để tìm đến nơi đó."
"Vậy ngài..."
"Bây giờ tìm không thấy, cũng không có nghĩa là về sau cũng tìm không thấy,
lại nói thêm, còn có thể lấy lý do này để sau này gọi cô ta đến đây giúp việc, cô
gái này, rất khó đối phó đấy."
Nói xong, Neo nhìn về phía Karen, hỏi: "Có phải cậu đang cảm thấy rằng tôi
chơi với lửa không?"
"Có một chút."
"Ta cũng phát hiện, gần đây trên mặt cảm xúc của ta xuất hiện một vài sự thay
đổi, trở nên càng ngày càng cảm tính, ta của trước đây, a, có chút giống với
Thẩm Phán Quan Pavaro.
Thật kỳ lạ, sau khi hấp thu giáo nghĩa của Ánh Sáng, không phải sẽ trở nên
càng thêm bình tĩnh hay sao?"
"Bên ngoài nhìn có vẻ càng trầm tĩnh, nhưng bên trong có khả năng sẽ càng
cảm tính, suy cho cùng thì, cảm xúc luôn cần có chỗ nào đó để giải tỏa nó sẽ
không tự biến mất vào trong hư vô."
"Cậu nói rất có lý."
Neo đứng người lên, dùng tay vuốt vuốt nơi ngực, kéo lại rồi đẩy ra