Nhìn xem nắm đấm trước mặt này, Dis không có nổi giận, thậm chí, ngay cả
một chút cảm giác bị ngỗ nghịch cũng đều không có.
Người trẻ tuổi này đã mang đến cho mình hai cảm nhận khác biệt trong một
khoảng thời gian ngắn tiếp xúc.
Đầu tiên là sự ưu tú cùng với mặt tiêu cực không chút che giấu ở bên trong.
Hắn nói hắn sẽ không dùng tâm thái của một “Người tìm việc” để đối mặt với
mình, để thể hiện cho mình thấy; đúng vậy, không sai, kẻ có thể thu phục cơn
nghiện đói đến mức độ này thì cho dù hắn nằm yên ở đó không nhúc nhích thì
hắn cũng có thể đạt tiêu chuẩn.
Mình không có thể bỏ qua hắn mà mạo hiểm đổi sang một người thừa kế khác
có thể sẽ bị cơn nghiện đói nuốt chửng và khống chế.
Nhưng bây giờ, sau khi bản thân mình nói ra câu “Hắn không chịu” kia, sự tiêu
cực đã biến mất, thay vào đó là một vẻ tự tin và thản nhiên.
Hắn không phải là “Người tìm việc” gì, hắn cũng không phải đang cường điệu
về “Nhân cách” và “Tôn nghiêm” cho mình nghe, hắn đang ngang vai ngang vế
với mình.
“Ta sẽ chọn ngươi, Karen. Inmerais.”
“Không phải ngài chọn ta, mà là đám người bị Chư Thần tùy ý đùa bỡn trong
không biết bao nhiêu kỷ nguyên đến nay, lựa chọn Trật Tự, mà Trật Tự lựa chọn
chúng ta.”
Dis nhẹ gật đầu, nói: “Ngươi biết không, ta không thích các tín đồ của ta gọi ta
là “Thần”, ta không thích cái xưng hô “Thần” này.”
Thế nhưng mà Thần Giáo lại không thể không có Thần, dù Trật Tự Thần Giáo
không có Thần chi nhánh, nhưng lại nhất định phải dựng lên một vị Chủ Thần.
“Xưng hô là cái gì cũng không quan trọng.”
“Hoàn toàn chính xác.”
“Có một việc ta muốn hỏi ngài, có một lần lúc ta gần bị nuốt chửng khi ở trên
bàn tay của pho tượng nghiện đói, có vẻ ta đã nhìn thấy bóng dáng của ngài, ở
thời điểm đó ngài đã có thể nhìn thấy ta sao?”
“Không nhìn thấy, nhưng ta có loại cảm giác giống như sau này sẽ có người trải
qua quá trình giống như ta, nếu không thì cũng quá thiếu công bằng.”
“Ngài còn nhớ rõ mình đã từng làm gì không?”
“Trước hết ta giả bộ đau đớn, không chịu nổi, vào thời khắc sống còn, ta đứng
lên bước đi.”
“Ngài cố ý?”
Dis khoát tay áo, nói: “Được rồi, ta phải trở về.”
Lập tức, hắn ngẩng đầu, nhìn về phía không trung:
“Bởi vì sự tiến bộ đêm nay của ngươi, ta đang ngồi phía trên hẳn là sẽ lập tức
trở nên càng suy yếu hơn, khe hở và lỗ thủng sắp xuất hiện, bọn hắn sẽ trở về
từng nhóm một.”
“Thật sự không có phương pháp giải quyết xong một lần sao?”
“Ta đã giết nhiều như vậy, nhưng bọn hắn vẫn sẽ tiếp tục trở về, không về trong
kỷ nguyên này thì sẽ về trong kỷ nguyên kế tiếp, không phải không có những
Thần linh bị xoá đi vĩnh viễn, nhưng những Thần linh mới vẫn sẽ không ngừng
được sinh ra.
Vẫn may là ta còn có thời gian, ta sẽ đi tìm phương pháp để giải quyết bọn hắn
trong một lần duy nhất.”
Karen chỉ chỉ trên trời: “Vậy ngài bây giờ có thể đi hỏi “Ngài” đang ngồi ở phía
trên đã tìm ra được chưa.”
“Không hỏi thì vẫn có thể tìm được.”
“Khó có thể tưởng tượng rằng câu trả lời như thế vậy mà lại thốt ra từ trong
miệng của ngài.”
“Ta phải trở về, nếu hắn đã không muốn phần thưởng vậy thì thôi, nhưng hắn
vẫn cần tiễn ta trở về cung điện Vĩnh Hằng. Thế giới này giao cho ngươi, mặc
dù không đến hỏi thăm nhưng ta đã cảm giác được…Ta mệt mỏi.”
“Ta biết.” Do dự một chút, Karen vẫn là bổ sung một câu, “Gặp lại.”
“Sẽ gặp lại, khi ngươi trưởng thành cất cánh thì ta sẽ rơi xuống, chẳng mấy
chốc chúng ta sẽ tạm biệt, nếu như ta tìm được phương pháp, đến lúc đó ta sẽ
nói cho ngươi.”
Nói xong, Dis biến mất khỏi con đường.
Karen lại nhìn con đường yên tĩnh này, sau đó cũng biến mất, anh muốn quay
về thành phố La Giai.
Chỉ có điều khi trở về đến thành phố La Giai, Karen không thể không ngừng lại
ở trên không trung.
Quá trình chiếm đoạt pho tượng nghiện đói vốn đang được tiến hành từng chút
một nhưng bởi vì sự thúc đẩy của Thần Trật Tự mà tốc độ tăng nhanh vô số lần.
Lúc này Karen đáp xuống trên sân thượng của một toà nhà, cảm giác thời điểm
thần mục của mình đã đến.
Trên đỉnh đầu là bầu trời sao;
Dưới chân là thành phố tĩnh lặng;
Từng luồng khí xoáy màu đen hiện ra bên người Karen, không chỉ cuốn tóc của
anh lên mà cũng làm cho thần bào trên người không ngừng phấp phới.
Đây là một hình tượng rất yên tĩnh, không có sự chấn động để người ta kinh
ngạc và rung động.
Nhưng trên thực tế,
Những vòm sao sáng trên bầu trời vào lúc này dần dần bị lưu mờ. Bởi vì màu
đen của Trật Tự đã bao trùm.
Kevin ngẩng đầu, nhìn về phía không trung, cái đuôi bắt đầu vẫy. Pall ở bên
cạnh cũng tò mò nhìn quanh, nghi ngờ hỏi: “Sao vậy?”
Trong tầng hầm, Alfred đang uống trà và nói chuyện với bà Molly, bưng tách
trà đi đến chỗ cửa sổ dưới tầng hầm, nhìn về bầu trời đêm xuyên qua khung cửa
kính.
Hắn đặt một tay trước ngực, cất tiếng nói:
“Ca ngợi thiếu gia, ca ngợi Trật Tự.”
Trong quán rượu, Neo đang rất hưng phấn mà cùng Mason trao đổi kinh nghiệm
đầu tư.
Lúc hắn bưng ly rượu lên nhấp một hớp thì ánh mắt thoáng trông thấy bầu trời
sao biến mất. Mason: “Lần đó là do ta tham lam, cho rằng mình có thể khống
chế giá thị trường, nên mới thua mất cả chì lẫn chài…”
Neo: “Mẹ! Thật đáng chết!”
…
Lúc này ở trên sân thượng của toà nhà chếch phía đối diện nơi Karen đang đứng
có một người hoạ sĩ đang ngồi, trước mặt hoạ sĩ là một cái giá vẽ, trong tay
bưng khay pha màu.
Piaget về thành phố La Giai sớm hơn Karen, thành phố mà hắn sống cùng với
vợ sau khi kết hôn.
Đêm đó, vợ của hắn đã buông tay để rồi bay lên bầu trời, bay vào sự ôm ấp của
Bích Thần.
Đối với sự chú ý và kinh ngạc của ngài Bede về sự kiện ở phố Mink thì Piaget
ngược lại là bình tĩnh hơn nhiều, bởi vì hắn vốn cũng không quan tâm.
Tối nay cũng giống như vài đêm trước, hắn mang dụng cụ vẽ tranh đem đến nơi
này, nhớ lại vợ của mình.
Sắc mặt của hắn đã vô cùng trắng bệch, cầm trong tay một chiếc khăn tay, mỗi
một lần ho thì cũng sẽ để lại vết máu màu đỏ sậm ở trên chiếc khăn trắng.
Từng luồng sương mù màu xám mà mắt thường không cách nào nhìn thấy đang
tích tụ bên người hắn.
Hắn còn sống nhưng lại càng giống một kẻ đã chết, một vong linh du lãng ở
ngoài thế giới này.
“Karen?”
Piaget nhìn thấy Karen ở trên toà nhà đối diện, chỉ có điều là hình như Karen
cũng không để ý đến chỗ này.
Mặc dù ý thức của Karen có thể bao trùm cả thành phố này rất dễ dàng, nhưng
anh cũng không để ý đến cái “Vong linh” không đáng chú ý đang tồn tại ở gần
mình.
Mặc dù tín đồ của Bích Thần Giáo thường được gọi là những kẻ điên, bọn hắn
vốn cũng không am hiểu việc chiến đấu, nhưng trong lịch sử thì bọn hắn lại lưu
giữ lại rất nhiều tranh vẽ tường liên quan đến Thần.
Điều này có nghĩa là bọn hắn có năng lực chuyên môn để đi tới gần Thần, quan
sát Thần. Lúc này thì thứ sương mù màu xám ở bên cạnh Piaget đang tạo ra
hiệu quả như vậy.