giác được một loại nguy cơ;
Bởi vì ông ta có một loại dự cảm, mình trong tương lại, rất có thể sẽ có xu thế
thay đổi thành một kẻ giống như người đang mặc áo vét đỏ đứng bên cạnh này.
Cho nên, ông lão lập tức lựa chọn chuyển chủ đề, chỉ vào Kevin đang ngồi giữa
nghi thức mà hỏi:
"Trong cơ thể của con chó này đang có phong ấn thứ gì à?"
"Ừm."
"Phong ấn cái gì thế?"
"Một vị Tà Thần."
"A?"
"Tà Thần Ranedal."
"Ách..."
Biểu cảm của ông lão có chút khuếch đại, ông ta dường như đã quên mất lúc
đầu mình xuất hiện có vẻ trầm ổn biết bao.
"Cho nên, việc đang làm lúc này là?"
"Thiếu gia đang tự mình mở ra phong ấn cho Tà Thần."
"Ta không có nghe lầm phải không?"
"Không có."
"Không có bị điên?" Ông lão hỏi lại một lần nữa, nét mặt của ông, đã biến từ
cường điệu hóa sang cứng ngắc, "Chẳng lẽ cái hình chiếu tư tưởng này của
mình, đã bị bóp méo mà xuất hiện ảo giác?"
Alfred mỉm cười nói: "Ông và vị Tà Thần này, trong mắt của thiếu gia, đều là
chó rơm."
"À."
Ông lão lên tiếng trong sự chết lặng, bóng dáng của ông ta đã bắt đầu bị bóp
méo, âm thanh của ông ta đã xuất hiện sự hỗn loạn:
"Ta vẫn như cũ... vững tin... Ánh sáng vĩ đại... Thần Ánh Sáng."
Alfred đáp lại nói:
"Nhưng khoảng cách của ông với Thần Ánh Sáng quá xa, nhưng thiếu gia, vẫn
đang luôn ở trước mắt ông."
"Anh nói... Rất đúng..."
Bóng dáng của ông lão từ từ tiêu tán, thời gian mỗi lần xuất hiện của ông ta
càng lúc càng ngắn, nhưng mỗi lần chịu sự đả kích lại càng ngày càng lớn hơn.
Lúc này,
Trình tự giải phong ấn của Karen cho Kevin đã tiến vào giai đoạn mấu chốt.
Kevin và vị kia trong cơ thể của Kevin, vào lúc này mở ra tất cả phòng bị đối
với Karen.
Dưới loại tình huống này, khoảng cách giữa hai linh hồn rất gần, một bên nào
mạnh hơn có thể nhìn thấy một chút ký ức ở sâu trong linh hồn của bên còn lại,
theo thói quen nghề nghiệp thì Karen cũng không có từ chối cơ hội này.
...
"Rầm rầm..."
"Rầm rầm..."
Âm thanh sóng lớn đang không ngừng truyền đến tai.
Karen phát hiện mình đang đứng trên một bờ cát, phía trên một tảng đá ngầm
trước mắt, có bóng dáng một người đàn ông đang ngồi, Karen đi tới, leo lên trên
tảng đá ngầm, đứng ở bên cạnh người đàn ông.
Sau đó, Karen trông thấy một dãy đá ngầm bên bờ biển khác, có một cái bến
cảng rất lớn, bên trong bến cảng có đậu rất nhiều thuyền của bọn cướp biển.
Ở trong bến cảng, đang có đầy người đứng lít nha lít nhít.
Ngay sau đó, Karen trông thấy một người phụ nữ mặc váy dài trắng, dưới sự
chen chúc của đám người, đi tới một bên bến cảng, một thân một mình cô leo
lên trên một con thuyền nhỏ.
Trên bờ, những người phụ nữ tất cả đều quỳ mọp xuống đất, trong miệng bắt
đầu phát ra những lời ca tụng và ngâm xướng
Bốn phía, vào lúc này từng đám cướp biển hung tợn bỗng nhiên trở nên yên
lặng.
Nơi chiếc thuyền nhỏ của người phụ nữ kia, bắt đầu trôi dần vào sâu trong đại
dương mênh mông, trên người của cô cũng tỏa ra ánh sáng trắng nhu hòa, giống
như là một vầng trăng hiền diệu, rơi xuống trong biển cả.
Ở nơi sâu trong đại dương, bỗng nhiên có một vách tường nước dâng lên, bức
tường này càng ngày càng cao, dường như che khuất mặt trời ở phía sau, để cho
vùng bến cảng này chìm vào bóng tối.
Nhưng một vầng trăng đại diện cho người phụ nữ kia, trở thành nguồn ánh sáng
thay thế.
Bên trong bức tường nước biển, một cái miệng to lớn hiện ra, tựa như có thể
nuốt chửng tất cả mọi thứ trên thế gian.
Con thuyền nhỏ của cô ta trôi dạt vào trong cái miệng khổng lồ này.
Trong chốc lát,
Cái miệng kia khép lại, ánh sáng biến mất, dường như tất cả mọi chuyện vừa
xảy ra trước đây chỉ là ảo giác, nhưng trên trời lúc này lại bắt đầu đổ mưa.
Từ trong bến cảng lúc này truyền đến tiếng khóc của những người phụ nữ kia.
Người đàn ông đang ngồi bên cạnh Karen lúc nãy bỗng nhiên nhảy thẳng xuống
biển,
Mở miệng nói:
"Ta thề, một ngày nào đó trong tương lai, ta sẽ để cho Hải Thần giáo diệt vong,
ta muốn để cho Hải Thần... Ngã xuống!"
...
Cảnh tượng ký ức đến đây là hết, trong ánh mắt Karen của Karen xuất hiện một
vòng sách, tổng cộng có mười hai cái vòng sáng, tượng trưng cho mười hai tầng
phong ấn.
Karen đưa tay đặt lên trên vòng sáng thứ nhất, không bao lâu sau, vòng sáng thứ
nhất biến mất.
Lập tức,
Karen chủ động kết thúc nghi thức, ý thức trở về trong cơ thể của chính mình,
lúc mở mắt ra, anh cũng không nhìn thấy một Kevin vì được giải bỏ phong ấn
mà vui mừng phấn khích, mà là nhìn thấy Kevin đang nằm mọp ở chỗ cũ, trong
mắt chứa đầy nước mắt.
Nó giấu đầu mình ở dưới hai bàn chân, cố gắng che đầu mình vào sâu bên
trong.
Karen không nói gì thêm, mà là ra hiệu Alfred có thể dọn dẹp nghi thức.
Lập tức, Karen đi ra khỏi phòng sách, bước vào phòng tắm, bắt đầu tắm rửa.
Nước ấm cọ rửa cơ thề, để cho Karen trong lúc vô thức nhớ đến cảnh tượng
mình đã trông thấy trong ký ức của Kevin.
Người phụ nữ ngồi trên con thuyền nhỏ trôi dạt vào trong đại dương kia chính
là nữ thần Mills sao?
Người mà Ranedal yêu, là nữ thần Mills?
Căn cứ theo tư liệu mà Karen tra ra được:
Nữ thần Mills vì trên sự sinh tồn của những gái điếm trên đảo, vì bảo vệ bọn họ,
chủ động đi vào sâu trong biển cả, để biển cả nuốt chửng, trở thành tình nhân
của Hải Thần, từ đó về sau, trong quần thể của đám hải tặc xuất hiện một quy
định:
Mặc kệ lúc nào, cũng không thể thiếu nợ tiền của gái điếm!
Nếu không, lúc mà ngươi ra khơi, mặt trăng sẽ báo tin cho biển cả, sóng biển sẽ
lật tung thuyền của ngươi, nuốt chửng mọi thứ.
Đây là hiệp nghị giữa nữ thần Mills và Hải Thần, rốt cuộc, có thể để cho đám
hải tặc coi trời bằng vung kia e ngại cũng chỉ có biển cả.
Cho nên, nếu nói đúng thì nữ thần Mills cũng không phải là Chủ Thần, thậm
chí, trong các giáo hội chính thống đều không xem bà ta là Chân Thần, bà ta
càng giống như là một vị thần chi nhánh dựa vào bên người của Hải Thần.
Nhưng về sau, cùng với việc sụp đổ của Hải Thần Giáo, tín ngưỡng chính thống
của Hải Thần giáo bắt đầu tan rã, vốn dĩ nữ thần Mills chỉ là thần chi nhánh bắt
đầu bước lên vị trí chính;
Tín đồ của bà cũng không chỉ là những gái điếm trên đảo, mà đã trải rộng khắp
lục địa.
Sự tan rã của Hải Thần giáo là do con chó nhà mình làm ra?
Thế nhưng là, nó lại vì cái gì mà bị Trật Tự Thần Giáo trấn áp thành Tà Thần
rồi từ đó bị phong ấn?
Tắm xong, Karen đi ra phòng tắm, nằm lên giường, sau khi giúp Pall phủ lại
chăn, anh tắt đèn, hai mắt nhắm nghiền.
Trong màn đêm,
Một con chó đang ngồi trên nóc nhà tang lễ, nó đang ngẩng đầu nhìn mặt trăng
trên trời đêm;
Nó giơ cổ lên,
Nó hé miệng,
Không có tru dài, cũng không có sủa loạn,
Mà là duỗi ra móng vuốt, hướng lên trời cào cào nắm nắm, nhưng cũng không
chạm được đến thứ gì cả.
Nó nằm mọp xuống cũng không biết phải làm sao, nó nghiêng người, nằm ở
trên nóc nhà, lúc này giống như là đang nằm song song với mặt trăng.
Trong mắt của nó xuất hiện tràn ngập lòng thù hận và không cam lòng, nhưng
lập tức lại biến thành sự mệt mỏi và cô đơn;
Cuối cùng,
Nó lại giơ chân chó ra, học theo động tác của người nào đó trong nhà thường
làm với một con mèo;
Kéo chăn lại cho vầng trăng phía trên cao;
Cùng tiếng kêu dịu dàng:
"Uông ~ "