đoán của Karen, dừng việc hấp thu, cũng để cho Giáo Hoàng Điên không còn
tiếp tục áp chế tổ tiên Dị Ma Khát Máu.
Giáo Hoàng Điên không có làm ra hành động gì mâu thuẫn, hắn hiểu Neo có ý
định gì, chấp nhận mình bị lợi dụng, càng chấp nhận để cho cách cục này trở lại
cân bằng.
Đây xem như là đặc điểm tính cách của Giáo Hoàng Điên, cái nhân cách này
cũng hy vọng "Khống chế" Neo, nhưng thứ mà Giáo Hoàng Điên muốn chính là
thông qua phương thức truyền giáo để cảm hóa, mà không giống như tổ tiên Dị
Ma Khát Máu, muốn thao túng trực tiếp.
Kẻ sau tham lam tới cực điểm, gần như không thèm che lấp, càng không tiếc để
cho hậu nhân của mình vĩnh viễn chịu nguy hiểm từ "những lời thì thầm của tổ
tiên" mà bị lạc lối; kẻ trước thì dựa trên "Tinh thần quý tộc", khinh thường việc
dùng thủ đoạn thấp hèn, tôn trọng quá trình, thậm chí có thể không cần quan
tâm kết quả.
Đây cũng xem như là thế gọng kiềng trên mặt sức mạnh, càng là thế gọng kiềng
trên mặt đạo đức, bởi vì bất kể như thế nào, đều không thể tưởng tượng được có
một ngày, Giáo Hoàng Điên sẽ tình nguyện liên hợp với tổ tiên Dị Ma Khát
Máu để đối phó với Neo.
Đợi đến khi tất cả kết thúc, Neo quỳ xuống, hai tay chống đất, thở gấp từng hơi,
một nguồn sức mạnh tràn ra từ cơ thể hắn, sau đó lại dần dần bị hấp thu trở về,
giống như là một người ăn quá no đang cố gắng kiềm chế cảm giác khó chịu
của cơ thể.
"Không đủ …còn chưa đủ …. còn chưa đủ a..."
Sức mạnh được tăng lên, nhưng chỉ đơn thuần là chồng lên nhau thì vẫn là
không có cách nào tạo ra sự nhảy vào về chất giống như Karen sau khi thần
khải.
Nếu như phải đối mặt trong cuộc chiến sinh tử thì nhiều lắm cũng chỉ tạo thêm
chút độ khó trong việc để Karen xả pháo chết mình.
Con mẹ nó, đây không phải biến tướng thành tạo ra thêm khoái cảm cho tên
Karen kia sao?
Không được, như thế này thì không được…
Đối với Neo mà nói, mỗi lần thực lực tăng lên, nếu không thể bao trùm ở trên
Karen để dạy dỗ Karen cách thực chiến thì đó là sự thất bại.
"Phi!"
Neo phun ra một ngụm máu xuống mặt đất, sau đó đứng người lên, lấy từ trong
ngực ra một bình thuốc kích thích dùng cho thú rồi uống “Ừng ực ừng ực” vào.
Lượng thuốc khiến người bình thường sẽ đột quỵ mà chết thì đối với Neo lại
giống như là tách cà phê pha quá nhiều nước, cũng chỉ có thể nếm ra một chút
mùi vị mà thôi.
Tác dụng phụ của lần tăng cường sức mạnh này đã hiện ra rồi, thứ "Đồ tốt" mà
mình vừa mới phát hiện lại lập tức xuất hiện dấu hiệu kháng thuốc.
Xem ra thuốc dành cho yêu thú bình thường không còn có thế cung cấp cho
mình sự vui vẻ.
Neo bỗng nhiên nghĩ đến con Cốt Long ở bên cạnh Karen, Karen là "Chủ nhân"
của Cốt Long, cách mỗi một khoảng thời gian sẽ viết một bản báo cáo quan sát
để liên hệ với sở nghiên cứu của Thần Giáo, tiện cho việc bổ sung vào phương
án chăn nuôi.
Cho nên, lần sau có nên ăn trộm cái bản báo cáo kia, viết thêm vào rằng "Dạo
gần đây Cốt Long mất ngủ mơ nhiều, mong được cung cấp thêm thuốc có tác
dụng an thần"?
Karen đứng yên một hồi, thấy sau khi kết thúc mà Neo vẫn còn đứng ở đó mà
không vội vã tìm đến mình để "Giao đấu”, trong lòng của anh cũng hiểu, không
có xuất hiện để chào hỏi, mà là lựa chọn quay người rời đi.
Vẫn phải nên nể nang thể diện của lão đội trưởng.
Karen lại quân doanh, trước tiên là đến chỗ quân y.
Khác với trong suy đoán của anh, bên cạnh giường bệnh của Eisen, không có
mấy người nhà như Kaixi, Lucie và Richard, chỉ có một mình Eisen nằm yên
tĩnh ở đó
Bác sĩ mèo đen trông thấy Karen tiến đến, lập tức kết thúc việc chẩn đoán điều
trị cho một giường bệnh khác, cưỡi y tá chó vàng đến.
"Tỉnh đi, meo."
Eisen mở mắt ra, nhìn thấy Karen, nhớ tới việc ngồi dậy hành lễ, bị Karen chặn
lại.
Trước tiên Karen giơ tay lên, bố trí một cái kết giới đơn giản, sau đó nhìn về
phía Pall, hỏi: "Không thông báo cho đám người Richard à? "
Eisen vội tiếp lời nói nói: "Không, không cần vội vàng thông báo, ngày mai
quân đoàn mới di chuyển, buổi sáng ngày mai ta sẽ "Tỉnh lại”.
Karen: "Ừm?"
"Richard đã sớm nhận ra thân phận Memphis, lúc chạng vạng tối hôm qua đã ở
đây mà nói với Eisen rằng “Memphis tỉnh đi, ta sẽ dẫn ông đi dạo phố điểm
tâm”."
Sau đó, ngài Eisen của chúng ta chịu sự kích thích nên tỉnh lại, nhưng cũng ngại
mà tỉnh lại trước mặt con trai mình nên còn cố ý vờ ngủ.
Bây giờ phải đợi đến sáng mai mới “tỉnh”, làm vậy mới sẽ không bị lộ tẩy rằng
nghe gọi “Memphis” cho nên mới tỉnh lại, cũng sẽ có thể tiếp tục duy trì một sự
yên lặng ăn ý với con trai mình."
Karen đưa thay sờ sờ đầu Pall, nói: "Nghe có vẻ cô rất lương thiện nhỉ."
Pall thờ ơ lắc lắc cái đuôi của mình.
Nếu như lúc trước Karen ở chỗ này, anh sẽ không đâm thủng việc Eisen giả
ngủ, mà là giả bộ không biết.
Nhưng Pall không thích như vậy, cô thích xem những “tiểu bối” này bứt rứt bất
an trước mặt mình, giống như những người lớn thích chọc trẻ con khóc rồi sau
đó mình ở bên cạnh cười khanh khách không ngớt.
"Con trẻ cũng trưởng thành rồi." Eisen cảm khái, "Thật sự đã trưởng thành."
Karen: "Richard vẫn luôn rất hiểu chuyện.”
"May mắn mà có cháu.”
"Cháu chẳng hề làm gì, bây giờ là cháu đang nhờ vào Richard.”
"Đừng nên xa lạ như thế."
"Là do cậu xa lạ trước."
"Ha ha, được rồi."
Karen nhìn ra Eisen lúc này muốn yên tĩnh một mình một chút, để dịu lại sự
rung động vì con trai mình trưởng thành, nên đứng lên nói: "Cậu nghỉ ngơi
trước cho tốt đi, sáng mai lúc kiểm tra cơ thể chính thức nếu như thông qua thì
đi theo quân đoàn; nếu như cơ thể còn có vấn đề trên phương diện khác, thì ở lại
hậu phương đi, dù sao chúng ta cũng sắp quay về rồi."
"Được rồi, ta đã biết, quân đoàn trưởng."
"Ừm."
Lúc Karen đi ra ngoài, Pall cưỡi Kevin đi theo, cô nhảy tới trên bờ vai Karen,
hỏi: "Kẻ ham vui đã thành công rồi à?"