không nghĩ đến việc Richard thế mà chuyển tay đưa thanh Đao Ác Mộng của
mình cho Philomena, còn bảo cô gái này đi thử đao.
Ngươi không phải nên đưa cho Karen sao?
Lúc trước không phải ngươi trong nhà có thứ gì tốt đều sẽ nghĩ đến việc đưa
cho Karen sao?
Ngươi không phải vẫn luôn kêu la rằng Karen là anh em tốt của ngươi sao?
Ngươi sao có thể đưa cho nó!
Phu nhân Đường Lệ vốn cảm thấy mình dùng Richard làm người trung gian là
một sự lựa chọn rất khéo, nhưng bà ấy thật không ngờ tới, cái thiết bị vận
chuyển này hôm nay thế mà mất tác dụng.
Ông Deron nhìn thấy hành động kia của cháu trai nhà mình, chỉ cảm thấy giống
như là có người cầm hai cục bông gòn đang cháy mà nhét vào trong lỗ mũi
mình.
Cái cảm giác này khiến Deron như muốn chảy máu mũi.
Nhớ ngày đó, mình cũng là vừa phát hiện trong nhà có đồ tốt, vừa cầm vào tay
thì trực tiếp đưa tặng cho người trong lòng của mình, chỉ có điều nhà mình là
thế gia về trận pháp bên trong Thần Giáo, cho nên ông cảm thấy mấy món đồ
rất quý giá trong nhà mình nhưng lại rất khó để cho người trong lòng xem trọng.
Nhưng mà cây đao này của vợ mình, không hiểu sao lại có chút hợp với cô bé
Philomena này.
Philomena cũng không hiểu được cách để xem xét sắc mặt, cô bởi vì từng bị
Karen "Xa lánh", hoặc là có thể gọi là bị Karen bắt nạt trên phương diện tinh
thần, cho nên có chút e ngại đối với Karen, nói cách khác, cô chỉ có cảm xúc
mẫn cảm đối với Karen;
Cho nên, Richard đưa thanh đao cho cô, cô rất tự nhiên mà đưa tay cầm lấy nó.
Loại vẻ mặt tùy ý này để cho lửa giận trong lòng của phu nhân Đường Lệ lại
bừng cháy lên một lần nữa.
Ông Deron đưa tay dụi dụi giả bộ như muốn lấy ghèn ra khỏi khóe mắt của
mình, ngay cả phương thức nhận quà tặng của Philomena vậy mà cũng giống
như đúc với bà nội của Richard trước đây.
Nắm Đao Ác Mộng lên, vẻ mặt của Philomena lúc này biến đổi, thanh đao này
cũng đang run rẩy, giống như là là đang tiến hành kêu gọi cô.
Cho tới nay, Philomena đều xem hiện thực như giấc mộng, mà tên gọi của thanh
đao này, tên cũng như ý nghĩa, đó là đem vặn vẹo và xé nát giấc mộng.
Cổ tay của Philomena chuyển động, vung vung thanh đao này lên phía trên,
trong chốc lát, từng luồng đao phong phóng ra, không có sự sắc bén kia mà lộ ra
vẻ nhu hòa.
Nhưng chính là bên trong sự nhu hòa này, thật ra lại che giấu sát khí, giống như
là gió nhẹ khẽ vuốt qua gương mặt của ngươi, để ngươi tiến vào trong giấc
mộng đẹp, mê mang khỏi giới hạn của hiện thực, sau khi chết đi, khóe miệng
còn có thể mang theo nụ cười.
Không phải mỗi một thanh vũ khí đều có thể có cảm xúc, trên thực tế, chỉ có vũ
khí đứng đầu trong đứng đầu, mới xứng để có được "Tính cách".
Tính cách, là cơ sở để vũ khí sinh ra khí linh.
Thanh đao này của phu nhân Đường Lệ, mặc kệ là trong quá khứ vẫn là trong
hiện tại, đều tính là vũ khí cao cấp thật sự.
Nhưng cô gái của nhà Filsher này, lần thứ nhất tiếp xúc, đã có thể kích phát ra
được tính cách của thanh đao này.
Cũng như là lần đầu tiên nhìn thấy con sói con, nó cúi đầu xuống, chủ động lè
lưỡi liếm liếm bàn tay của ngươi.
Philomena ngừng vung vẩy, sau đó, ánh mắt ngơ ngác nhìn thanh đao trong tay.
Đây là một loại cảm giác cô độc tương tự, cũng là một sự mê mang có thể cảm
giác được, cầm vào nó, tựa hồ cầm nắm tâm tình của chính mình.
Phóng tầm mắt nhìn bốn phía, có rất nhiều con đường, nhưng lại không biết cụ
thể phải đi về nơi nào, nhưng cũng không được phép nằm xuống hay ngồi xổm
ở trên dường.
Cảm giác nhiệt huyết nhẹ nhàng tràn lên từ đáy lòng, phía trên của Đao Ác
Mộng cũng chiếu rọi ra ánh sáng màu xám.
Phu nhân Đường Lệ thấy thế, răng cắn vào môi dưới của mình.
Là chủ nhân đời trước của Đao Ác Mộng, cảm xúc nội bộ của thanh đao này, tự
nhiên là mình đã từng để lại dấu ấn tinh thần, mà cô gái này, không chỉ có đồng
thuận với cảm xúc của thanh đao này, còn kích phát ra dấu ấn tinh thần mà mình
đã từng để lại.
Bởi vì, mình khi đó, cũng rất cô độc.
Bên trong dòng lịch sử, trong một khoảng thời gian rất dài, người của gia tộc
Alte là heo bị nuôi nhốt, máu tươi của bọn họ là vật tế mà những quyền quý kia
dùng để biểu đạt cho tình yêu trong hôn lễ.
Chính người trong gia tộc họ, cũng thường xuyên bởi vì sự liên hệ huyết mạch
lẫn nhau, khi có người thân qua đời, để cho người sống chìm sâu vào trong cơn
ác mộng mà không cách nào tự kềm chế.
Trên một mức độ nhất định, trong quá khứ, lúc tuổi còn trẻ, phu nhân Đường Lệ
cũng là cô độc.
Bà ấy rời khỏi gia tộc của mình, một người lượn lờ trong thế giới này, đi nhận
một chút nhiệm vụ đổi lấy rượu để có thể tê liệt thần kinh của mình.
Bà ấy không biết con đường của mình ở nơi nào, cũng không rõ ràng tương lai
của mình cuối cùng sẽ trông ra sao.
Bà ấy từng nghĩa rằng, cả đời này của mình hẳn là sẽ sống tương đối thoải mái,
sau đó trong khoảnh khắc cuối đời, mình sẽ bị lặng lẽ mai táng trong một góc
hẻo lánh nào đó.
Cho đến khi bà ấy gặp người đàn ông họ Inmerais kia.
Ông ta rõ ràng cũng trẻ tuổi giống như mình, nhưng sự ưu tú của ông ấy, lại là
độ cao mà mình không cách nào chạm đến.
Bà ấy quả thật từng nghĩ tới, nếu như mình có thể ở chung một chỗ với ông ta;
Bởi vì ông ấy quá ưu tú, trên người ông ấy giống như đang có hào quang tỏa ra,
mà những hào quang này, đủ để chiếu sáng ngay cả những khe rãnh khuất góc.
Con người, trong lúc chọn bạn đời của mình, nếu muốn hoàn toàn không quan
tâm tới điều kiện khách quan hoặc là hoàn toàn không chịu sự ảnh hưởng của
điều kiện khách quan là một chuyện không thể nào.
Bất kể là nam hay nữ, trong quá trình tìm kiếm bạn đời của mình, tự nhiên sẽ có
ấn tượng tốt đối với người khác phái nổi bật, điều này vốn đã là một loại bản
năng.
Động vật trong rừng khi tìm phối ngẫu, không phải cũng thích tìm những con
cơ thể khỏe mạnh, cường tráng hơn sao.
Bà ấy từng ngồi cạnh đống lửa mà uống rượu với ông ta, kể ra thân thế của
mình, nói ra câu chuyện về cái gia tộc kia.
Câu trả lời của ông ấy rất bình tĩnh, ông ấy nói: Được Thần chúc phúc, huyết
mạch cực kỳ duy mỹ.
Ông ấy không thèm để ý đến chúc phúc của gia tộc Alte có phải là huyết mạch
bị nguyền rủa hay không, ông ấy thật sự không thèm để ý.
Bởi vì bà ấy tin tưởng, khi con của ông ấy lựa chọn con gái mình làm vợ, ông
ấy nhất định chỉ cần liếc mắt một cái là đã có thể nhìn ra huyết mạch của nó,
nhưng ông ấy vẫn đồng ý hôn sự của bọn nó như cũ.
Nhưng đối với mình ngay lúc đó nói tới, ông ấy không thèm để ý, để bà ngược
lại rõ ràng hơn cảm giác được một loại khoảng cách