họng phát ra tiếng gầm gừ cảnh cáo.
“Ha ha, con chó này còn rất hung dữ. Lông của nó thật xinh đẹp, thịt của nó
chắc chắn ăn rất ngon. Mỗi lần ăn xong thịt chó, ta đều cả thấy mình còn có thể
uống thêm ba ly cà phê.”
“Ngu ngốc, mau lên xe đi, đừng lề mề!” Tên lùn đã ngồi vào ghế điều khiển.
“Này, đây là xe của tôi!”
“Đương nhiên, chúng ta chỉ là mượn một chút, lập tức sẽ trả cho cậu, bao gồm
cả chó mèo trên xe nữa.” Tên cao to cười cười ngồi vào ghế lại phù, không thèm
để chủ nhân của chiếc xe vào mắt.
Tên lùn lập tức hô: “Cẩn thận!”
“Đùng!”
Đúng vậy, Karen nổ súng.
Khi có hai người xa lạ bỗng dưng muốn cướp đoạt xe của ngươi. Đồng thời
trong xe còn có hai người nhà nhỏ bé yếu ớt, ngươi sẽ làm như thế nào?
Kỹ năng bắn súng của Karen không tính là quá tốt, nhưng ở khoảng cách gần,
viên đạn bắt thủng cửa kính gần ghế lái phụ, đánh trúng bả vai của tên cao to.
“Thật cứt chó, cậu ta bắn trúng tôi!”
Tên cao to lập tức ôm lấy bả vai, ngồi xổm xuống phía sau xe.
Tên lùn lập tức nghiêng người trốn dưới tấm chắn gió, trong miệng bắt đầu
nhanh chóng niệm thần chú.
Karen giơ súng lại gần, khi nghe được tiếng niệm chú từ bên trong xe truyền
đến, trong lòng anh cũng không hoảng loạn, mà ngược lại còn có một cảm giác
“rất kiên định”.
Bởi vì anh đã trải qua loại tình huống như thế này. Cần đọc một đoạn thần chú
rất dài không thể thực hiện pháp thuật trong nháy mắt được, do đó thần kinh của
họ rất yếu ớt. Ở khía cạnh này, Karen chính là người từng trải.
Một ánh sáng xuất hiện ở trên cửa xe, tên lùn lập tức ngồi thẳng người, tức giận
trừng mắt với Karen, tiếp tục niệm thần chú cho pháp thuật tiếp theo.
“Đùng! Đùng! Đùng!”
Karen bắn ba phát súng vào hắn, toàn bộ ba viên đạn bị quầng sáng ngăn cản.
Xem ra, đây là một loại pháp thuật cùng loại với lá chắn phòng ngự của Trật Tự
thần giáo.
Đang lúc Karen định nghiêng người đi qua, chuẩn bị bắn vào tên cao to thì tên
lùn vung hai tay lên, mặt đường xi măng dưới chân Karen nhô lên một con rắn
to ngưng tụ từ bùn đất, chui ra ngoài.
Karen dùng súng điên cuồng bắn về phía nó, nhưng lại không có tác dụng gì.
“Đáng chết, gặp ma rồi!”
Rõ ràng là Karen đã bị một màn không thể tưởng tượng được này làm hoảng sợ,
trực tiếp vứt bỏ khẩu súng đã hết đạn, xoay người chạy về phía rừng cây đối
diện, vừa chạy còn vừa căng thẳng nhìn về phía sau.
Mà con rắn to hình thành từ bùn đất kia, sau khi đuổi theo được một đoạn
khoảng cách lập tức biến mất. Rất rõ ràng là năng lực của tên lùn không thể
chống đỡ được khoảng cách quá dài.
Tên lùn lập tức đi xem tình huống của tên cao to. Tên cao to lấy ra một cái bình
nhỏ, đổ chất lỏng bên trong vào chỗ vết thương do trúng đạn. Miệng vết thương
lập tức xuất hiện một lớp băng giúp cầm máu.
“Tôi muốn đi giết cậu ta!”
Tên cao to ném cái bình xuống chất, đứng dậy, trực tiếp đuổi theo hướng Karen
chạy trốn.
Tên lùn định mở miệng nói cái gì đó, nhưng thấy tên cao to đã không còn quan
tâm gì nữa mà chạy đi, nên hắn ta cũng chỉ có thể xuống xe cùng nhau đuổi
theo.
Ở ghế sau xe, Pall từ phía sau lưng Kim Mao thò đầu ra, nói:
“Ta đoán, bây giờ trong lòng Karen chắc chắn là vui chết mất.”
Kim mao gật đầu: “Gâu.”
***
Sau khi Karen chạy vào cánh rừng thì không tiếp tục chạy vào sâu thêm nữa.
Bởi vì anh sợ đối phương không đuổi kịp mình.
Dừng lại đợi một lúc, thấy bóng người của tên cao to, tên cao to cũng thấy anh.
“Tôi sẽ cho cậu biết, cậu đã chọc phải người không nên chọc!”
Tên cao to bắt đầu niệm chú, ngay sau đó, hai ngọn lửa màu xám xuất hiện ở
trước người hắn, lập tức hai ngọn lửa xám xông thẳng về phía Karen. Rõ ràng là
khoảng cách giữa hai bên có rất nhiều cây cối, nhưng hai ngọn lửa màu xám lại
có thể tự né tránh những cái cây đó.
Nếu như người thường bị đánh trúng thì rất nhanh sẽ bị nó bám và và đốt cháy.
Đến lúc đó cả cơ thể sẽ đen nhánh như than, nhưng quần áo lại không hề bị một
vết lửa cháy sém nào.
Karen đứng nguyên không động đậy, sau khi hai ngọn lửa xám đến gần Karen,
hình như là để để phòng Karen chạy trốn nên nhanh chóng tách ra, bắt đầu tấn
công từ hay phía.
“Tường trật tự bảo vệ!”
Bây giờ anh đã có thể thi triển pháp thuật cấp thấp nhất trong nháy mắt.
Hai bức tường màu đen xuất hiện ngăn chặn ngọn lửa. Do đó hai ngọn lửa bị
bắn tung tóe thành đốm tàn lửa, còn hai bức tường vì được Karen liên tục cung
cấp nên sau khi bị thiêu đốt lại một lần nữa ngưng tụ thành hình.
“Trật Tự Thần Giáo!” Tên lùn từ đằng sau chạy tới thấy một màn này lập tức
sửng sốt.
Hắn thật sự nghĩ không ra, vì sao thần quan của Trật Tự thần giáo trước đó lại
lấy một khẩu súng lục bắn về phía bọn họ. Hơn nữa, sau khi thấy mình triệu
hoán pháp thuật thì sợ hãi đến mức lập tức chạy trốn.
Đối phương chỉ cần nói ra một câu “Ca ngợi trật tự”, phía mình lại tiếp một câu
“Ca ngợi vực sâu”, không phải xong rồi sao?
“Không! Vì sao người của Trật Tự thần giáo sẽ xuất hiện ở chỗ này!” Tên lùn
lập tức nghĩ tới vấn đề mấu chốt: “Mau nghĩ cách báo cho Merkle trưởng lão!”
Tên cao to bị pháp thuật của Karen là cho choáng váng đầu óc. Khi đối phương
là người thường, hắn dám ra tay dạy dỗ đối phương, nhưng khi đối phương
cũng là thần quan thì khí thế của hắn lập tức uể oải. Lúc nghe được tên lùn kêu
lên, hắn theo bản năng mà lui về phía sau.
Karen thấy bùn đất dưới chân tên lùn ngưng tụ thành một con chim màu vàng.
Đây là hắn đang định truyền tin tức.
Tên lùn vừa tiếp tục linh tinh cho “con chim” vừa nhìn chằm chằm vào Karen
đang đi về phía này.
Khi hắn thấy trên người Karen xuất hiện một bộ giáp màu xanh lam thì vẻ mặt
hắn bỗng dưng cứng đờ lại. Khi hắn thấy trong tay Karen xuất hiện hai thành
đao màu đỏ như máu thì trên mặt càng thể hiện ra vẻ không dám tin tưởng.
Hắn thật sự rất muốn tủi thân mà hô to lên:
Vì sao cậu lại dùng súng lục!
Karen bắt đầu chạy nhanh.
“Ngăn cậu ta lại, nhanh lên!” Tên lùn hô.
Tên cao to lập tức bắt đầu niệm chú, mặt đất phía trước hắn xuất hiện ba tầng
tường đất.
“Rầm!”
“Rầm!”
“Rầm!”
Karen trên người mặc Hải Thần chi giáp, dùng một phương thức cực kỳ không
nói lý mà phá tan ba bức tường đất. Một màn này trực tiếp làm tên cao to bị dọa
sợ.
Thật ra, Karen không định đánh thẳng lại đây như vậy. Mà là dưới tác dụng của
Hải Thần chi giáp và Ám Nguyệt chi nhận, hai phần hiệu quả nhanh nhẹn bị
chồng chất lên nhau, còn anh lại chạy từ trên sườn núi xuống. Với tốc độ đó, cơ
bản là không thể ghìm lại được, cũng không có cách nào để đổi hướng, chỉ có
thể liều mạng mà dùng bả vai phá tường.
Cũng may, Hải Thần chi giáp đã hoàn toàn triệt tiêu những chấn động do va
chạm. Sau khi phá tan bức tường đất thứ ba, Karen nhìn thấy tên cao to xuất
hiện ở ngay trước mặt mình, anh cũng mặc kệ kiếm pháp hay là đao pháp gì mà
lập tức chém thẳng về người phía trước mấy nhát.
Có vài vệt ánh sáng đỏ xuất hiện ở trên người tên cao to. Hắn sửng sốt cúi đầu
nhìn người của mình, sau đó cơ thể hắn bị chia thành rất nhiều mảnh chảy
xuống trên mặt đất.
Một màn này, thậm chí đều làm cho Karen cảm thấy sinh lý hơi không thoải
mái. Anh đã sớm nhìn quen người chết, nhưng cách chết mới mẻ như thế này
vẫn là có tính ám ảnh hơn so với khách của công ty mai táng.
Tên lùn hồn vía lên mây mà thẫn thờ ngồi trên mặt đất, con chim màu vàng kia
đang bay bay lên.