Richard bị vận chuyển về hành cung, sau đó tỉnh lại từ trong trạng thái hôn mê,
Richard vô ý thức đưa tay muốn bắt lấy Karen đang ngồi ở bên cạnh.
Karen dời cái ghế ra sau, né tránh tay của Richard.
Richard nghi ngờ nói: "Sao vậy?"
"Buồn nôn."
Richard: "..."
Memphis đang giúp Richard cởi bỏ quần áo, vừa lúc này cũng đã cởi đi món
cuối cùng để Richard trần truồng mà nằm trên giường, lúc này, sợ là chỉ có
người làm cha mới không ghét bỏ con trai mình.
Richard hỏi: "Tôi bị gì vậy..."
"Cậu rất có sức hút đấy, ngay cả đám côn trùng trong tiệm mát xa cũng không
thể cưỡng lại sức hấp dẫn, bay nhào lên muốn sinh con cho cậu."
"Cái gì?"
Richard có chút gian nan ngẩng đầu, nhìn xem từng mảng đốm đỏ như bệnh sởi
khắp người mình, sau đó ngả cái ót xuống trên gối: "Chuyện này là thế nào?"
"Chắc là bởi vì con côn trùng kia trong cơ thể của cậu, nếu ta không nhớ nhầm
thì cậu đặt tên nó là Jerry."
"Jerry của tôi?" Richard có chút bất đắc dĩ nói, "Bảo sao tự nhiên tôi muốn đi
vào trong tiệm mát xa, hơn nữa còn rất muốn trải nghiệm liệu trình mát xa bằng
côn trùng."
Karen nhắc nhở: "Cậu cũng nên học cách tự khống chế bản thân mình, bao gồm
cả con Jerry kia trong cơ thể cậu, không nên nghĩ rằng thứ ở trên người mình
chắc chắn là thứ tốt, bất cứ sự vật nào cũng có tính hai mặt của nó."
"Được rồi, Karen, tôi nhớ rồi, nhưng bây giờ tôi phải làm sao đây?"
Puer dẫm chân mèo dạo xung quanh giường của Richard, mở miệng nói: "Ta có
thể giúp ngươi tiêu diệt những trứng trùng trên người, nhưng quá trình này có
chút đau đớn."
Richard nói thẳng: "Yên tâm, tôi không sợ đau đớn, tôi đã quen rồi."
"Được rồi."
Puer giơ hai cái chân mèo lên, bắt đầu xoa lòng bàn chân vào nhau:
"Ta sẽ cố gắng khống chế nhiệt độ, giữ chặt một làn ranh để trứng trùng bị đốt
cháy nhưng ngươi sẽ không chết."
Memphis mở miệng nói: "Không có biện pháp nào khác à, bác sĩ không phải
cũng đưa ra nhiều phương án trị liệu khác nhau sao?"
Puer trả lời: "Phương pháp này của ta là triệt để nhất."
Karen nói với Memphis: "Không nên nghi ngờ Puer trên phương diện mà cô ta
chuyên nghiệp."
Memphis lập tức gật đầu nói: "Vâng, đội trưởng."
Nếu cả Karen đều đã nói như vậy, như vậy đối với con mèo này, Memphis chỉ
có thể tin tưởng vô điều kiện.
Giữa hai lòng bàn chân của Puer xoa vào nhau bắt đầu xuất hiện một quả cầu
lửa, sau đó quả cầu lửa ra ngoài, bay đến phía trên Richard, cuối cùng dưới sự
điều khiển của Puer, hóa thành một màn sương mù màu đỏ mà phủ xuống, rất
nhanh đã bao trùm toàn bộ cơ thể của Richard.
Lúc này Richard hít sâu một hơi, làn da bắt đầu đỏ lên, tất nhiên là cảm thấy vô
cùng đau đớn, nhưng cậu ta vì dời đi sự chú ý của mình hoặc là cố giữ lại một
chút thể diện trước mặt Karen, còn cố gắng trêu ghẹo nói:
"Việc này thật đúng là có khó chịu một chút, may là cha tôi còn không biết đến
loại này biện pháp tra tấn người này, nếu là... A!"
Sự đau đớn tăng thêm một bậc, Richard hô lên, nhưng cậu ta vẫn cố chấp muốn
nói hết lời, sự đau đớn dữ dội đã bắt đầu để cho ý thức thần kinh của cậu ta lớn
gan hơn:
"Nếu để cho tên khốn như cha tôi biết còn có loại biện pháp tra tấn này, ông ta
chắc chắn sẽ vui gần chết.”
Karen cố gắng không nhìn sang vẻ mặt của Memphis đang đứng bên cạnh.
"Tách... tách... tách..."
Tiếng giòn vàng phát ra liên tục, có cảm giác như bắp rang đang nổ, trong
không khí thậm chí tràn ngập một mùi thơm.
Lúc này, cơ thể của Richard bỗng nhiên co cụm lại.
"A, Jerry, ngươi muốn làm gì..."
Tất nhiên là Jerry cũng không muốn mất đi những trứng trùng này, năng lực hồi
phục của Richard dần dần tăng lên thật ra cũng mang ý nghĩa rằng nó đang
không ngừng trưởng thành, khác với lúc trước vẫn luôn ngủ say trong cơ thể
của Bernard, trong khoảng thời gian ở trong cơ thể Richard này, mới tính là thời
kỳ trưởng thành thật sự của nó.
Cho nên, nó bắt đầu có tính cách, bắt đầu có nhu cầu, bắt đầu trở nên cáu kỉnh!
Karen đưa bàn tay phải lên trên thanh kiếm Lưu Tư đang dựng thẳng bên cạnh,
rạch ra một khe hở nhỏ, máu tươi tràn ra một chút trong lòng bàn tay.
Anh đứng người lên, đi đến bên giường, mở lòng bàn tay ra đặt phía trên
Richard, máu tươi đang chảy xuống ngưng tụ trong lòng bàn tay.
"Nếu như ngươi không nghe lời, vậy thì ta sẽ tiêu diệt ngươi."
Sau một khắc,
Jerry yên tĩnh trở lại.
Memphis ở bên cạnh yên tĩnh nhìn xem một màn này, biểu cảm không thay đổi
chút nào.
Lại kéo dài thêm một đoạn thời gian, Puer rụt chân mèo về, màn sương đỏ trên
người Richard tán dần, chỉ có điều trên da của cậu ta vẫn còn đỏ rực.
"Hô... Nước... Nước... Nước..."
Memphis bưng nước tới để cho cậu ta uống vào.
Karen thì dùng một thuật trị liệu đơn giản với tay của mình, ừm, nếu không
tranh thủ thời gian trị liệu thì vết thương sẽ kết vảy.
...
"Ừm? Có chuyện gì xảy ra thế?"
Neo nằm trong giường nước, một người một phòng, có chút tò mò hỏi han.
"Sợ ngài cảm thấy cô đơn nên tìm cho ngài thêm một người nằm chung phòng."
Nói xong, dưới sự ra hiệu của Karen, Memphis đẩy giường của Richard vào
trong.
"Chào đoàn trưởng..."
Nhịp thở của Richard lúc này cũng đã rất yếu ớt, nhưng vẫn không quên chào
hỏi lễ phép.
"Richard thế nào rồi?"
"Cơ thể cậu ta đã xảy ra một chút vấn đề, vừa giải quyết xong, chiến sự vào
ngày mốt hai người cũng không tham gia được, nằm ở chỗ này cùng tâm sự với
nhau đi."
"Ta cùng hắn ta có cái gì để trò chuyện chứ?" Neo hỏi, "Ta cảm thấy ta nằm một
mình yên tĩnh vẫn tốt hơn."
Karen trả lời: "Không, ta cảm thấy hai người có rất nhiều chủ đề có thể nói
chuyện với nhau, ví như, làm thế nào để cơ thể hồi phục với hiệu suất cao hơn."
"Ha ha."
"Được rồi tôi sẽ để cho các bệnh nhân nghỉ ngơi."
Đám người Karen rời khỏi nơi này, còn giúp đỡ đóng cửa lại.
"Đoàn trưởng... Trên người tôi nóng quá." Richard than thở nói.
"Richard, ta thương lượng với ngươi một sự kiện được không nào?"
"Đoàn trưởng ngài cứ nói..."
"Ngươi đưa con côn trùng trên người kia cho ta, ta ban cho ngươi huyết mạch
Dị Ma Khát Máu, thấy thế nào?"
"Có chỗ tốt gì sao?"