Mục lục
Số 13 Phố Mink
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Bộp!"

Rắn độc bị Karen tách ra khỏi cổ, vứt xuống trên mặt đất bên cạnh, hóa thành

một bãi máu tươi đen nhánh, khiến cho thảm thực vật xung quanh nó trong chớp

mắt đều khô héo.

Vị trí tiếp xúc ở cổ của Karen rách một mảnh da lớn, vết thương máu chảy dầm

dề trông vộ cùng đáng sợ.

Lúc này, bản thân anh cảm nhận được một cảm giác đau nhói, giống như là ở

chỗ ót có một lỗ hỏng, sau đó có nguyên một bình rượu mạnh đổ vào trong.

Ý thức cứ như bị xé rách nhưng Karen vẫn là cố gắng nhịn xuống, không để cho

mình hôn mê vì bản năng tự bảo vệ.

Chỗ đáng sợ thật sự của con rắn độc này không phải ở chỗ vết thương nó tạo ra

mà ở chỗ những lời nguyền rủa nó đưa vào trong cơ thể.

Nó sẽ để cho cơ thể của ngươi thối rữa, để cho linh hồn ngươi mục nát, để cho

nguồn sống của ngươi lụi tàn.

Mu bàn tay của Karen, đã biến thành màu nâu xám, độc tố bây giờ đã lan ra

toàn cơ thể của anh.

Lúc này mỗi khi hít vào một hơi, Karen tựa như có thể ngửi thấy mùi hôi thối

của cơ quan trong cơ thể đang thối rữa, mỗi khi thở ra một hơi, đều có ảo giác

rằng các chức năng sống của mình đang rò ra ngoài.

"Karen!!!"

"Đừng nhúc nhích!"

Karen hô một tiếng.

Anh có thể chịu đựng được, Karen tin rằng mình có thể chịu đựng được, cho

nên, không cần thiết để Ophelia để lộ thân phận của mình vào lúc này

Mặt khác, một chuyện để cho Karen cảm thấy nghi ngờ đó là Peder đang nằm

rạp trên mặt đất cố gắng muốn đứng nhưng không thể nào thành công, cũng

không bị vong hồn mạnh mẽ kia công kích.

Vong hồn màu đen mặc áo giáp bị phá hủy kia chỉ yên tĩnh mà đứng bên người

của Peder.

Làm cái gì thế? Chơi chết hắn đi!

Peder giãy dụa muốn đứng lên, lại vô cùng gian nan, cuối cùng, chỉ có thể

chống hai cái khuỷu tay xuống đất.

Cô gái kia muốn chạy tới, nhưng cũng bị hắn kêu lên:

"Đừng tới đây, anh không sao!"

Cô gái kia dừng bước, đứng lại sau thân cây.

Peder có chút khó khăn mà quay đầu nhìn về phía vong hồn màu đen kia,

ngượng ngùng mà nói:

"Bà trước đây đã từng nói, thực lực của cháu quá yếu, không cách nào cam đoan

sự ổn định cho Khế Ước Linh Hồn với ngài, lúc sử dụng lúc nào cũng có thể có

khả năng tan vỡ, là do cháu yếu đuối, hạn chế sự phát huy của ngài.

Thật xin lỗi bác cả."

"..." Karen.

Karen rất muốn mắng người, bác cả?

Có điều, đối phương có vẻ cũng không có phát giác được tác dụng của Xiềng

Xích Trật Tự, đúng vậy, dưới góc nhìn của đối phương thì, Xiềng Xích Trật Tự

chỉ là thuật pháp rất phổ thông của Trật Tự Thần Giáo mà bất kỳ thần quan nào

cũng có thể biết.

Trước đây vốn cũng chưa hề có tiền lệ cho việc Xiềng Xích Trật Tự có thể phá

bỏ Khế Ước Linh Hồn, chỉ duy nhất một mình Tarina được trải nghiệm thì cũng

đã bị đội trưởng đốt cháy thành tro.

Peder cho rằng chính mình là nguyên nhân dẫn đến việc Khế Ước Linh Hồn bị

phá vỡ trong lúc chiến đấu, đương nhiên, nguyên nhân chủ yếu vẫn là do đối thủ

trước mắt tạo ra áp lực quá lớn cho hắn,

Dẫn đến khế ước bị sử dụng đến giới hạn cao nhất.

Trong ánh mắt của vong hồn màu đen hơi nghi ngờ một chút, trước đó ông ta đã

cảm nhận được một cảm giác kỳ lạ, có vẻ việc khế ước bị phá bỏ cũng không

đơn giản như vậy.

Một hạt châu lăn xuống dưới chân của vong hồn, hạt châu tỏa ra hào quang màu

xám nhu hòa, hóa thành một vách ngăn, phòng ngừa sự tiên tán của linh hồn,

khiến cho ông ta mặc dù rời khỏi cơ thể của kẻ bị ký sinh thì vẫn được bảo vệ

an toàn.

Peder khó khăn muốn tiếp tục thử đứng người lên, nhưng vẫn như cũ không

cách nào làm được, vẫn may là tên thần quan Trật Tử ở phía đối diện kia đã chết

chắc rồi.

Sau đó, hắn ngẩng đầu, kinh ngạc trông thấy Karen vậy mà đứng lên.

"…" Peder.

Bàn tay Karen rạch qua lưỡi kiếm, máu độc không ngừng chảy ra theo máu tươi

từ vết thương, rơi xuống mặt đất tạo thành một mảng thực vật chết xung quanh,

Nhưng mà áp lực và sự đau đớn mà Karen đang chịu không ngừng được giảm

bớt.

Anh cũng không sợ nguyền rủa, bởi vì cơ thể này đã được Tà Thần cải tạo, anh

mới thật sự là nguồn ô uế, mặc dù máu tươi của anh cũng sẽ không gây hại gì

cho thảm thực vật bên dưới, nhưng đó chỉ là biểu hiện cấp thấp nhất, nên nhớ

rằng, ngay cả côn trùng do Philias nuôi dưỡng ra cũng không thể sống trong cơ

thể của anh!

Côn trùng bị nguyền rủa biến dị, thậm chí sẽ bị máu tươi của mình đầu độc.

Hít sâu một hơi, Karen nắm lấy chuôi kiếm, đứng thẳng người lên.

Tốt a,

Không có dự đoán được quan hệ thân thích giữa hai ngươi là do ta sai lầm.

Nhưng các ngươi cũng không có dự tính được, nguyền rủa cấp bậc này sẽ chỉ

làm ta cảm thấy đau đớn, nhưng tuyệt đối sẽ không để cho ta ngã xuống.

Cuối cùng,

Ta vẫn là người thắng.

Karen rút thanh đại kiếm ra khỏi mặt đất, bước từng bước một về hướng Peder,

bây giờ anh có thể lựa chọn bắt sống hoặc trực tiếp giết hắn.

Giết hắn, chắc chắn sẽ khiến Luân Hồi Thần Giáo chấn động và chú ý đến, cũng

sẽ cho người điều tra, khiến sóng gió nổi lại.

Nhưng, ngươi vẫn nên đi chết đi, đi đến đoàn tụ với em mình thôi!

Có đôi khi, Karen sẽ rất giàu sự đồng cảm, ví như anh sẽ cảm thấy bi thương

cho cô gái kia, nhưng trong một số thời khắc, anh sẽ có vẻ rất tàn nhẫn, toàn bộ

kẻ địch của mình tốt nhất nên chết hết!

"Sao… làm sao có thể!" Trong mắt Peder lộ ra sự tuyệt vọng.

Lúc này, vong hồn màu đen kia chủ động thoát khỏi sự bảo vệ và duy trì của

Khế ước châu, vọt về phía Karen.

"Không có cơ thể làm vật dẫn, ngươi còn có thể làm gì ta?"

Karen giơ tay lên, phát ra tiếng ngâm xướng:

"Trật Tự ---- Thanh Tẩy!"

Năng lượng Thanh Tẩy bao phủ linh hồn kia, nhưng sau một khắc, linh hồn kia

vậy mà xuyên qua năng lượng Thanh Tẩy, mặc dù linh hồn đã trở nên nhạt đi

khá nhiều, nhưng vẫn xông đến!

Trách không được Peder sẽ cho rằng việc linh hồn này bị giải trừ là một việc

ngoài ý muốn, sức mạnh từ linh hồn của bác cả hắn ta thật sự mạnh đến đáng

sợ.

"Ông!"

Vong hồn màu đen trực tiếp chạm vào cơ thể Karen, cả người Karen run lên,

dừng bước, đứng cứng đờ tại chỗ.

Vong hồn tiến vào cơ thể của mình, đang dùng thái độ rất ngang tàn để cướp

đoạt cơ thể mình.

Sau khi phát hiện mục đích của đối phương, Karen cũng không hoảng hốt, cũng

không có bối rối, mà chỉ là mở miệng nói:

"Ngươi vậy mà dám cướp đoạt cơ thể của ta?"

Karen dùng sức ngẩng đầu lên,

"A, đây chính việc mà ngay cả con chó nhà ta cũng không thể làm được."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK