đang nói chuyện với Selena, nhìn mặt của người đàn ông này, xem ra cũng rất
chất phác.
Ánh sáng lóe lên, người đàn ông trung niên biến thành bộ dáng của Lemar,
Lemar đem chiếc nhẫn ném về phía Karen, Karen đưa tay chụp được.
"Làm xong rồi."
"Cảm ơn." Karen cầm ước lượng chiếc nhẫn trong tay, có thể cảm giác rõ ràng
được, chiếc nhẫn này không cùng một cấp bậc với chiếc nhẫn của mình.
Đương nhiên, chiếc nhẫn này của mình bởi vì dung hợp với cái mặt nạ bạc mà
ông nội đưa cho, nên đã xảy ra thay đổi rất lớn.
"Chủ nhân của tấm da mặt này mắc phải bệnh nan y, trước khi chết nhờ người
giới thiệu mà tìm được ta, bán da mặt của mình cho ta, để lại một khoản tiền
không nhỏ cho vợ cọn của mình."
Karen nhẹ gật đầu, nói: "Tôi muốn mượn dùng điện thoại một chút."
"Xin cứ tự nhiên."
Karen cầm ống nói lên, dựa theo ký ức của mình, bấm dãy số của nhà Richard.
"Xin chào, đây là nhà Guman." âm thanh xa lạ, không giống giọng bất cứ người
phụ nữ nào trong nhà Guman, chắc là hầu gái đang nghe máy.
"Xin hỏi ngài Eisen có đang ở nhà không?"
"Ngài ấy đang ở nhà, nhưng ngài ấy chưa từng nghe máy, ngài có việc gì thì cứ
nói để tôi chuyển lời lại ạ."
Karen biết, tin tức quan trọng trong nội bộ giáo hội cũng chỉ được chuyển đến
bằng thuật pháp.
"Xin nói cho ông ấy biết, là Karen đang tìm, ông ấy sẽ nghe máy."
"Được rồi, xin ngài chờ một lát."
Hầu gái đi về phía phòng sách của Eisen ở lầu 1, lúc này, Kaixi đang đứng trên
bậc thang mở miệng hỏi: "Điện thoại của ai vậy?"
"Thưa phu nhân, là một vị gọi tên là Karen gọi điện thoại tới."
"Ừm, ta đã biết, ngươi đi gọi ngài Eisen đi."
Hầu gái gõ cửa, nghe được tiếng trả lời “vào” của Eisen, thông báo cho vị nam
chủ nhân đang ngồi trong phòng, Eisen lập tức đi mở cửa phòng sách bước đến
bàn trà trong phòng khách, bắt điện thoại.
Nhìn xem động tác của chồng mình tốc độ nhanh như thế, Kaixi cắn môi một
cái, vốn tính đi tới phòng tắm thì lúc ngang qua phòng con trai mình, trông thấy
Richard đang ngồi trên sàn nhà, trong ngực ôm một cái hộp, trong hộp còn có
không ít phiếu điểm.
"Làm sao vậy, con trai?" Kaixi hỏi.
"Vừa nãy thế mà cha chủ động hỏi con lấy phiếu điểm, ông ấy cầm đi một nửa!"
Lấy đi một nửa từ trong tay đứa con trai này sao?
Có điều, Richard cũng không phải là bởi vì cha mình cầm đi một nửa tài sản của
mình mà tức giận, ngược lại rất là kích động mà nói với mẹ mình:
"Con quả thực không dám tin tưởng, mẹ à, cha vậy mà chủ động đến đòi tiền,
mẹ cảm thấy đây có phải là cha đang thay đổi không, sau buổi điều trị tâm lý
kia của Karen, cha đã có chỗ thay đổi!"
Richard lúc nãy ngồi ngẩn người, cũng không phải trong lòng thấy đau đớn, mà
là là không dám tin về sự thay đổi của cha mình.
Kaixi lộ ra mỉm cười, nói: "Đúng vậy, kết quả buổi trị liệu của Karen, quả thật
có tác dụng."
"Mẹ có biết không, từ lần đầu tiên con trông thấy Karen, con đã đối với anh ta
có một cảm giác thân thiết không giải thích được, có đôi khi, ta thật sự cảm thấy
Karen giống như anh trai của mình."
"Giống như anh trai của con..."
"Richard, nghe điện thoại."
"Tới đây thưa cha!"
Nhìn con trai mình chạy xuống dưới nhận điện thoại, Kaixi lại đi trở về đầu cầu
thang, trông thấy chồng mình lại đi vào phòng sách của ông ấy, chỉ chốc lát sau,
chồng mình lại ra khỏi phòng sách, đổi lại một kiện áo khoác, không phải thần
bào.
Ngài Eisen quay người, nhìn về phía Kaixi, muốn nói lại thôi.
Kaixi hít sâu, giữ nụ cười trên môi, hỏi: "Anh muốn đi ra ngoài à?"
"Ừm."
"Anh muốn đi đâu?"
"Không thể nói cho em biết."
"..." Kaixi.
Ngài Eisen ra khỏi nhà, Kaixi không có ý định đi theo dõi chồng của mình, chớ
nói chi vết thương của bà ấy vẫn chưa thể hồi phục lại như cũ, cho dù có phục
hồi lại như lúc đầu thìtrên nhiều khía cạnh bà ấy đều không bằng chồng mình.
"Oh yeah!"
Richard để điện thoại xuống rồi kêu lên một tiếng, sau đó chạy đến dưới cầu
thang, nói với mẹ mình đang đứng ở trên lầu:
"Mẹ thân yêu của con, con của mẹ sẽ được cầm roi vì Trật Tự vào đêm nay, ca
ngợi Thần Trật Tự!"
...
Đêm khuya, trạm dừng số 3 nhà ga khu đông.
Richard mặc thần bào, dưới vai kẹp lấy một cái mặt nạ, vác trên lưng một cái
túi, bên trong chứa vật dụng thuật pháp, giữa gió lạnh trong đêm, tay chân đang
không ngừng mà run rẩy.
Lúc này, Zema và Kunsi sóng vai nhau bước đến, trông thấy Richard đang lạnh
cóng đến mức run rẩy, Kunsi trêu chọc nói:
"Cậu đã đến đây đợi từ sớm đấy à, này, chúng ta cũng đã tới từ sớm, nhưng
chúng ta ở trong cửa hàng điểm tâm ngồi chơi một lúc rồi."
Bình thường mà nói, xung quanh nhà ga, cửa hàng điểm tâm sẽ càng nhiều hơn.
Zema thì cười nói: "Ha ha ha, người mới sợ là cũng chưa vào cửa hàng điểm
tâm lần nào nhỉ, đừng lo lắng, lần sau chúng ta dẫn cậu đi cùng."
Vốn là người mới nhất trong tiểu đội, Richard chỉ có thể cười cười mà đón nhận
sự trêu chọc của thành viên cũ.
Lúc này, Richard trông thấy Karen và một người đàn ông trung niên lạ mặt
bước đến.
"Karen, ông ta là ai thế?"
"Người mới."
Karen biết Richard có năng lực cảm ứng huyết mạch, cho nên không có giới
thiệu về người bên cạnh quá nhiều
"Ta có việc, đi đến phía trước tìm đội trưởng đây."
Nói xong, Karen đi thẳng về phía trước, người mới thì đứng ở chỗ cũ.
Ồ, người mới tới!
Richard rất vui vẻ, rốt cuộc thì mình cũng không phải người đứng ở cuối cùng,
phía sau của mình cũng có một cái đuôi mới.
Người mới vẻ mặt chất phác chỉ đứng yên ở chỗ đó, Richard là người cũ nên
chủ động tiến tới, muốn giúp người mới giải tỏa sự lúng túng khi vừa gia nhập
vào tiểu đội, cậu ta dùng vai đẩy vai của người mới một cái,
Cười nói:
"Người mới sợ là còn chưa đến cửa hàng điểm tâm lần nào đâu nhỉ, đừng lo
lắng, lần sau tôi sẽ dắt ông đi cùng."