“Tiểu thư, tiểu thư ngài không sao chứ. Ngài không có việc gì thật là tốt quá.
Thật là quá tốt rồi! Lúc nãy tôi xuống xe chạy tới nơi này thì bị ngã một phát
đầu đập vào tảng đá lập tức hôn mê bất tỉnh, không thể bảo vệ ở bên cạnh tiểu
thư, hu hu hu…”
Tân Lạp lập tức chạy đến trước mặt Ophilia, bắt đầu khóc nức nở, trán của cô ta
đúng là đang chảy máu.
Đang lúc Ophilia chuẩn bị an ủi người người hầu gái đã từng phục vụ bên cạnh
mẹ mình thì Fanny mở miệng nói:
“Xin tiểu thư Ophilia yên tâm, vết thương của cô Tân Lạp đây không đáng lo
ngại. Căn cứ độ mới của vết máu tươi trên trán của cô ta, chắc hẳn là vừa vết
thương vừa mới gây ra, đại khái là xuất hiện không lâu trước khi tôi tìm được
cô ta. Lại căn cứ góc độ của vết thương, chắc hẳn là tự cầm cục đá đập vào trán
mình.”
“…” Tân Lạp.
“Chỉ là, cô Tân Lạp đây không liên quan đến chuyện này, chắc là sau khi bị tách
ra cô ta sợ hãi núp ở nơi nào đó không dám ra ngoài, chờ đến khi mọi việc kết
thúc lại sợ tiểu thư ngài trách tội, cho nên mới mình tự mình hại mình.”
Có nhiều thứ, trong lòng mọi người để đã biết rõ, nhưng khi nói ra trước đông
đảo mọi người thì hiệu quả lại hoàn toàn khác nhau. Ở một mức độ nào đó, con
đường làm nghề hầu gái của Tân Lạp đã chấm dứt như vậy.
Fanny liếc nhìn Karen đang đứng ở bên cạnh đội trưởng, cô đang trút giận cho
Karen. Ai bảo lúc trên xe người hầu gái này vẫn luôn châm biếm Karen chứ.
“Tân Lạp, đợi sau khi trở về cô hãy đến đoàn đại biểu dưỡng thương đi. Pamir,
cô lại chọn một người từ trong đoàn đại biểu để làm hầu gái thân cận của tôi.”
“Vâng thưa tiểu thư.”
“Tiểu thư... Không... Tiểu thư!”
Ophilia dùng tay đẩy Tân Lạp ra. Người của Trật Tự Thần Giáo đang đứng ở
đây nhìn, cô không thể coi như chuyện chưa từng xảy ra, cũng không thể để Tân
Lạp tiếp tục phục vụ mình. Nếu không đây chính là làm mất mặt đảo Ám
Nguyệt.
Đội trưởng Neo đợi sau khi mọi chuyện đã giải quyết ổn thỏa mới mở lời:
“Bây giờ, nhiệm vụ tiếp tục, hộ tống tiểu thư Ophilia trở về khách sạn an toàn.”
***
Lúc trở lại khách sạn Ankara thì trời đã tờ mờ sáng.
Sau khi đi vào khách sạn, tiểu đội của Neo thực ra gần như là tạm thời giải tán.
Đội viên bị thương nhẹ dẫn theo đội viên bị thương đi đến bệnh viện của giáo
hội để chữa thương. Còn Neo thì đến bộ phận liên quan của thần giáo để báo
cáo tình huống và giải thích.
Về phần đồng tiền xu Varax kia, Karen vẫn luôn dùng quần áo bọc lấy nó, chờ
đến lúc đi vào cửa chính của quán rượu, dưới ánh nhìn chăm chú của đội trưởng
Neo, Karen giao nó cho một đám thần quan mặc áo trùm dài màu trắng.
Sau khi những tên thần quan này xác nhận đồ xong thì dùng một hộp phong ấn
tiến hành phong ấn đề bảo quản nó. Từ đầu đến cuối không nói một lời nào, sau
khi kết thúc thì lập tức rời đi.
Neo thì giải thích cho Karen một chút: Bọn họ là người của sở quản lý niêm
phong.
Một cơ quan chuyên môn chịu trách nhiệm đảm bảo phong ấn, bảo quản những
đồ vật nguy hiểm. Bên trong đó cũng phân ra các tiểu tổ và cấp bậc. Tiểu đội
quản lý có cấp bậc cao nhất nắm giữ một không gian phong ấn riêng biệt, có thể
đi vào trong đó đều có cấp bậc thần khí.
Có một số ít đồ vật sau khi được xử lý và chữa trị hoặc là thực hiện một số
phong ấn nhất định là có thể lấy ra lưu hành trong nội bộ giáo hội. Đương
nhiên, cũng có nhiều thứ chắc chắn là sẽ bị phong ấn và cấm sử dụng mãi mãi.
Bởi vì khi lọt ra ngoài rất dễ gây ra tai họa.
Trước khi Neo đi báo cáo vụ việc, anh lại phá lệ mà nói với Karen một câu:
“Theo truyền thuyết, bên trong không gian cấm có một con hung thú mà năm đó
Thần Trật Tự đã tự tay phong ấn. Cứ mỗi một phút đồng hồ, đôi mắt của nó sẽ
nhìn lướt qua không gian phong cấm, canh chừng tất cả cả mọi thứ trong không
gian phong cấm đó.”
***
Ophilia và Pamir về đến phòng của mình, Karen thì cùng Peia và Fanny đi vào
phòng đối diện.
Căn phòng đã được quét dọn rất sạch sẽ, thậm chí còn có mùi của việc dùng
“pháp thuật tịnh hóa.”
Tiểu thư Ophilia cần đích thân có mặt trong cuộc hội đàm chính thức vào buổi
sáng ngày mai. Nói cách khác, đám người của Karen hôm nay có thể hoàn toàn
nghỉ ngơi.
“Các cô ai trước tắm rửa?”
“Tôi ngồi một lát.” Fanny nói.
“Tôi hút vài điếu thuốc.” Peia xua xua tay.
Karen đi vào phòng tắm, bắt đầu tắm rửa. Sau khi tắm xong hất áo tắm khách
sạn ra, ngồi xuống chiếc giường sạch sẽ.
Sau khi trải qua buổi tối hôm qua, Karen đã không còn nhăn nhó gì nữa.
Cũng trùng hợp vì thế mà Fanny và Peia cũng đã mất đi hứng thú trêu chọc
người mới làm niềm vui. Ngược lại vì vậy mà mọi người ở chung với nhau càng
tự nhiên hơn, nhìn thấy Karen chỉ mặc áo tắm ra, hai cô gái cũng không trêu
chọc nữa.
“Đúng rồi, nhớ lại trước đó khi cô thả tôi xuống, lúc đầu Karen sắp đón được tôi
rồi, nhưng cô lại hất tôi ra.”
Fanny bắt đầu tính “nợ cũ”.
Peia lơ đễnh nói: “Cô không biết lực lúc cô bị rơi xuống mạnh như thế nào đâu.
Tôi sợ anh ấy vì bắt lấy cô mà tự làm mình gãy xương.”
“Vậy chắc là cô nhìn nhầm rồi. Đội viên mới của chúng ta thực ra mạnh mẽ hơn
trong tưởng tưởng rất nhiều.”
“Cô thử qua rồi à?”
“Đúng rồi, rất tốt.”
“Cảm giác gì?”
“Lần sau có cơ hội cô có thể thử. Hôm nay cậu ấy đã cứu tôi một lần.”
“Xem ra, phải tăng thứ tự xếp hạng sức chiến đấu trong tiểu đội rồi.”
“Tôi sẽ điều chỉnh lên trên, chỉ là trong lòng đội trưởng chắn cũng có tính toán
rồi.”
“Thật ra tôi cảm thấy, ngay từ đầu đánh giá của đội trưởng với anh ấy chắc chắn
không phải cái này.” Peia cầm một cục đường vuông ở trên bàn tràn, đi đến bên
cạnh Karen, đưa cục đường đến bên miệng Karen.
Karen đưa tay cầm lấy, bỏ vào trong miệng.