sinh hoạt cá nhân của ta.”
Karen bắt một chiếc xe taxi, báo địa chỉ.
Rất nhanh, xe taxi ngừng lại trước một khu nhà trọ cấp cao, hai người đi vào,
bước vào thang máy.
Thang máy lên đến tầng thứ tám thì ngừng lại, Karen đến trước cửa, nhấn
chuông.
"Ai vậy?"
"Là ta, phu nhân.”
"A..., ngài Karen!"
Phu nhân Lake rất là kích động, mở cửa ra, bà ấy mặc một bộ áo ngủ, cũng
không có thay, sau khi trông thấy Karen, chủ động bước đến trước ôm.
Về phần nói áo ngủ và thân thể của mình dán lên người Karen, phu nhân Lake
mới sẽ không để ý cái này đâu, bà ấy đã sớm rõ ràng phẩm tính của người trước
mắt này, không có gì để kiêng kỵ, nếu như Karen thật sự là người như vậy, như
vậy ban đầu vị hầu gái mông lớn trong nhà kia đã sớm bị ăn rồi.
Phu nhân Lake thật sự nhớ Karen, trong đoạn thời gian khi chồng mình qua đời,
Karen cho bà ấy chỗ dựa, bà ấy sớm đã xem Karen là người nhà....
"Rất xin lỗi, gần đây vẫn luôn bận rộn nhiều việc, cho nên không thể đến thăm,
ta cực kỳ hổ thẹn."
Connor ngẩng đầu nhìn Karen một chút, tựa hồ là đang phân biệt Karen lúc này
chân thành hay dối trá.
"Không không không, công việc của ngài quan trọng nhất, xin ngài tuyệt đối
không nên nói như vậy."
Karen được phu nhân Lake dẫn đến phòng khách, sau khi ngồi xuống, Karen
hỏi phu nhân Lake đang chuẩn bị điểm tâm hỏi: "Dora và Doreen đâu?”
"Cô giáo vừa dẫn bọn nó xuống, nói là muốn đi lựa chọn thuốc màu, vừa đi, vừa
trước lúc ngài đến."
"A, vậy à."
"Chắc là không bao lâu sẽ trở lại, cô giáo có xe."
"Đúng vậy, lúc ở Nhà Tang Lễ, ngài biết đấy, là tiểu thư Daisa."
“Ừm, ta có nhớ cô ta.”
Tiếp đó, Karen cùng phu nhân Lake ngồi trong phòng khách tán gẫu, không có
dự định muốn rời đi.
Connor thì ngồi một mình, lật xem tập tranh vẽ của hai chị em song sinh.
Cuối cùng đến lúc sắp hoàng hôn, tiếng mở cửa truyền đến.
Hai chị em Dora và Doreen cầm hộp màu vẽ tiến vào, sau khi trông thấy Karen,
hai cô bé lập tức bỏ đồ trong tay xuống, nhào về phía Karen.
Karen vỗ nhè nhẹ phía sau lưng của hai cô bé, an ủi bọn họ.
Bọn họ từng chịu đựng sự đau đớn đến từ ô uế, là Karen xuất hiện giúp họ giải
thoát khỏi đau khổ, mà trong một đoạn thời gian rất dài, bọn họ còn cần đi
ngâm nước bồn tắm của Karen để áp chế ô nhiễm.
"Rầm rầm..."
Tiếng khóa cửa truyền đến.
Connor cúi đầu, tiếp tục xem tập tranh, không có chút phản ứng nào.
Karen thì ngẩng đầu, nhìn về phía người tới, cô giáo Daisa, cô ta mỉm cười rất
là ngoài ý muốn, nói: "Ngài Karen, ngài tới rồi sao, chúng ta thế nhưng đã rất
lâu chưa từng gặp."
"Thật sao, không phải trước đó không lâu vừa mới gặp sao?"
Nghe được Karen câu nói này, Connor khép tập tranh lại, nhìn về phía cô Daisa.
Cô Daisa có chút mờ mịt hỏi: "Là lúc mua sắm ở đâu đó, ngài nhìn thấy ta sao,
vậy sao ngài không gọi ta một tiếng?
"Ta có một số việc, muốn nói với cô một chút, có tiện không?"
"A, đương nhiên, là chuyện về công việc của ta sao?" Daisa làm gia sư, trên lý
luận là do Alfred thanh toán tiền lương.
Karen đứng người lên, Connor cũng đứng lên, Karen lắc đầu, ra hiệu không cần
hành động.
Sau đó, Karen đi vào phòng sách.
Alfred tìm nhà cho phu nhân Lake tự nhiên không có khả năng chật chội.
Cô Daisa phất phất tay với Dora và Doreen, cũng đi vào phòng sách.
Cửa phòng sách đóng lại.
Karen đứng ở trước cửa sổ, đưa lưng về phía Daisa.
Daisa thở dài, ngồi xuống trên bàn sách, cô ta mặc váy hoa màu vàng, cơ thể
vốn là loại hình đầy đặn, cái tư thế ngồi này, trực tiếp để lộ cặp đùi nở nang ra.
Loại thân thể đẫy đà này, là điều kiện tuyển người trước đó của Alfred. Ví như
dáng người của hầu gái trong nhà và gia sư, đều là Alfred dựa theo khẩu vị của
thiếu gia mà tuyển chọn.
Cô Daisa cười nói: "Làm sao thì ta cũng sẽ không nghĩ tới, ngài thế mà có thể
thông qua con rối bị hủy của ta, đảo ngược ngược dòng tìm được đến ta, lúc ấy
thật là hù dọa ta một hồi, cũng dẫn đến ta làm ra một lựa chọn sai lầm....”
"Chuyện này rất bình thường." Karen quay đầu lại, nhìn về phía cô ta, "Thời
điểm ngươi đang tính kế người khác, chắc chắn cũng phải chuẩn bị bị đối
phương làm vậy với mình."
“Ngài vừa trở lại thành phố York thì tới đây ngay?”
"Đúng thế.
"Vội vã như vậy sao, ngài cũng không cố gắng bố trí một chút, để thuận tiện bắt
lấy ta?"
"Nếu bố trí, sẽ đánh động ngươi, trên thực tế, ta đến, đã đánh động ngươi,
nhưng mà ta tin tưởng chỉ cần ta chờ ở chỗ này, ngươi nhất định sẽ tới gặp ta."
Ngài còn chắc chắn rằng ta sẽ không dùng sự an toàn của Dora và Doreen để uy
hiếp ngài, cho nên lựa chọn trực tiếp ngả bài cùng với ta trong ngôi nhà này?
"Đúng không sai."
Ngài nhìn xem, chúng ta thật ra cũng không tiếp xúc được mấy lần, nhưng lại
cứ như là những người bạn cũ.
"Có lẽ vậy.
"Vậy yêu cầu của ngài là gì đây? Bắt lấy ta, tra tấn ta, hay vẫn là giết chết ta?"
Cô Daisa nghiêng đầu, "Hay là, dự định hợp tác với ta? Ta có thể giúp ngài đi
lên càng nhanh trong Trật Tự Thần Giáo."
Karen đưa tay sửa sang lại cổ áo của mình một chút, mỉm cười với Daisa, nói:
"Ta muốn xin ngươi một chuyện."
Cô Daisa nhẹ gật đầu, nói: "Ta đã biết, sau khi chúng ta gặp mặt, tất cả mâu
thuẫn, đều sẽ rơi vào loại giao lưu lợi ích thực chất này, dù gì thì chúng ta đều là
người trưởng thành, ha ha."
“Ta đương nhiên nguyện ý giúp ngài, nếu ngài có gì cần, mời cứ mở miệng,
nhưng tuyệt đối đừng dùng cái từ "xìn" này, có thể làm việc vì ngài, là vinh
quang của ta.”
"Vẫn là phải dùng từ xin, ta quen như vậy."
Vậy được rồi, do ngài định đoạt, cho nên, ngài tính xin ta làm chuyện gì cho
ngài?"
"Xin ngươi đi chết!"