mới để ta phục sinh, để cho ta trông giữ ô nhiễm trong hang động, làm sao ta lại
làm ra chuyện như vậy.
Vừa mới nãy ta chỉ là đang dỗ đứa bé trong ngực ta, hát cho nó khúc hát ru, ai
biết được hát một hồi, lại cảm ứng được ngươi.
Ngươi đã nói, ngươi nguyện ý để cho ta tới chỗ của ngươi làm khách."
"Ta đúng là từng nói vậy, nhưng ngài có phải cũng cần chào hỏi trước một tiếng
hay không."
"Cái chuyện này không liên quan đến ta, chủ yếu vẫn là do ngươi, nồng độ ô
nhiễm ở nơi này bởi vì Karen cho nên suy yếu quá nhiều, mặc dù qua một
khoảng thời gian nữa thì có thể ngưng tụ lại, nhưng ít ra trong khoảng thời gian
này…"
"Trong khoảng thời gian này sẽ như thế nào?"
"Bởi vì ngươi từng hấp thu một phần sức mạnh tín ngưỡng nguyên thủy, lại tự
mình dính vào ô nhiễm Thần tính ở nơi này, cộng thêm trong khoảng thời gian
này nồng độ ô nhiễm giảm xuống, dẫn đến bản thân ngươi, cũng có được năng
lực hô ứng đến tín ngưỡng này.
Giống như là ngươi nói, ta có cửa sau ở chỗ của ngươi, trên thực tế, là vì ngươi
từng chủ động "Trộm đồ" của ta, cố ý để lại cửa.
Mà lại, không phải ta cố ý tìm ngươi, mà là ngươi chủ động kêu gọi ta, không
phải ta không mời mà tới, là ngươi đem ta cưỡng ép gọi tới.
Vấn đề bây giờ của người, hình như có chút nghiêm trọng, lại gặp phải chuyện
gì sao?"
"Ta và ngươi tán gẫu thì có ý nghĩa gì?" Neo hỏi ngược lại, "Ngươi cũng không
phải là Luther ở trong hang động, ngươi chỉ là hóa thân."
"A, thì ra là như vậy, ta hiểu, ha ha, trước đó ta thật đúng là không ý thức được,
ta còn tưởng rằng mình thật sự là bản thể đấy, ha ha, cho nên, bây giờ ta thuộc
về cái gì nhỉ, ta mơ hồ trông thấy ở nơi này còn mấy vị khác, ta giống như bọn
họ sao, thuộc về nhân cách của ngươi?"
"Ngươi có thể yên tĩnh một chút rồi."
"Yên tĩnh?" Luther cười, "Cái này không có có gì liên quan đến ta, ta không
phải là ta, nhưng ta chính là ngươi, mỗi nhân cách đều sẽ có được mong muốn
biểu hiện khá mãnh liệt, giống như là một đám trẻ con sốt ruột chờ đợi được
phụ huynh tán dương vậy."
"Bây giờ, xin tạm thời trở về, hoặc là ngậm miệng, có thể sao?"
"Ta cự tuyệt, ta đã không phải là bản thể của ta, vậy ta làm chuyện gì đều không
có liên quan đến bản thể, hiện tại, ta muốn bắt đầu diễn thuyết, khụ khụ, ta có
một ước mơ…. "
"Mơ con mẹ nhà ngươi!"
Móng tay của Neo mọc ra, không kìm lòng được mà muốn khoét một cái hố ở
giữa trán mình, sau đó bắt từng tên tí hon đang nhún nhảy ở trong ra mà bóp
chết.
Nhưng không đợi tới khi hắn ra tay, thế giới chợt im lặng.
Tiếng nỉ non của lão tổ Dị Ma Khát Máu, Giáo Hoàng Điên truyền giáo, Luther
diễn thuyết đều im bặt.
"Neo, tình trạng bây giờ của ngươi rất tồi tệ." Đây là Philias.
"Ta biết, Philias, ta biết."
"Ngươi đã mất đi sự nhận biết về thân phận bản thân sao, cái này trực tiếp dẫn
đến thứ bậc chủ tớ của ngươi mất cân đối, bọn hắn mới có thể sinh động như
thế."
"Đúng thế."
"Ngươi phải cẩn thận một chút, tiếp tục như vậy lời nói, bọn hắn sẽ càng ngày
càng sinh động, mà ngươi sẽ không cách nào khống chế mà thu thập thêm
những nhân cách khác."
"Ta đã hiểu, ta sẽ xử lý."
"Vậy là tốt rồi, Neo, ta sẽ giúp ngươi khiến bọn họ yên tĩnh lại."
"Được rồi, cám ơn ngươi, Philias."
"Không sao, đây là việc ta phải làm, rốt cuộc… tiếng tù và khởi hành đã bắt
đầu, để chúng ta tiếp tục hành trình mới, biển cả thần bí, vô số hải đảo, đều
đang đợi chúng ta thăm dò và phát hiện…."
Neo: "....."
"Thật có lỗi, Neo, ta cũng bị ảnh hưởng một chút."
"Không có việc gì, ngươi lớn tiếng một chút là được, ngươi không có ầm ĩ
giống như bọn hắn."
Neo đứng người lên, giải trừ kết giới ngăn cách, âm thanh nam nữ cãi nhau
trong phòng khách lúc này cũng lớn hơn, người nữ đang chất vấn người nam có
quan hệ mập mờ cùng với cấp dưới nữ nào đó, lúc này mới dẫn đến lúc hắn làm
việc thiếu "sức mạnh linh tính".
Người nam thì giải thích nói là gần đây do đang bận bịu tổ chức lễ truy điệu cho
Bộ trưởng Neo, quá mệt mỏi, mới dẫn đến tinh thần không tốt, phong độ phát
huy thất thường.
Neo nhíu nhíu mày, trông thấy thần bào mà hai người cởi ra trong phòng khách
có cài hoa trắng. A, lễ truy điệu của ta còn chưa kết thúc đâu đấy, các ngươi đã
đợi không kịp rồi à.
Neo ra khỏi phòng, đi xuống lầu, sau khi rời khỏi ký túc xá thì trực tiếp đi vào
tòa nhà tổng bộ.
Lễ truy điệu vẫn còn tiếp tục, Neo ghé qua đó.
Trưởng khu Gaspol đang đứng trước di ảnh đọc lời chào mừng: "Rất xin lỗi, Bộ
trưởng Karen bởi vì bi thương quá độ dẫn đến vết thương tái phát, cho nên lâm
thời vắng mặt ở lễ truy điệu, ta sẽ thay thế Bộ trưởng Karen, đọc lời tế.
Hôm nay, là một khoảng thời gian làm cho người ta phải đau buồn, chiến hữu
thân thiết và tín nhiệm nhất của ta, Cố Bộ trưởng Bộ điều tra Neo, vĩnh viễn rời
chúng ta mà đi."
Cô vừa mới tiền nhiệm mấy ngày, chúng ta rất quen à?
Neo vừa bật cười trong lòng, vừa nhìn lướt qua khách khứa đến viếng, hắn
không phải tới tham gia tang lễ của mình, hắn là tới gặp những người đã từng là
cố nhân.
Ví như những thuộc hạ cũ Peia, Fanny, Wind này, hắn cố ý đứng cạnh mỗi
người một lúc, sau đó, khi lời tế đọc đến phần cuối, rời đi.
Khi Neo vừa mới rời khỏi, đám người Peia và Fanny đều vô thức nhìn bốn phía
mình một chút, vừa mới tựa như có được một loại cảm giác quen thuộc, nhưng
lúc cẩn thận quan sát, lại biến mất không thấy gì nữa.
Mà lúc này, Gaspol đã đọc xong lời tế đang chuẩn bị kết thúc:
"Bộ trưởng Neo mặc dù đã rời xa chúng ta, nhưng ngài ấy mãi mãi cũng sẽ
đứng ở bên người chúng ta."
Đám người bắt đầu vỗ tay, đám người Peia, Fanny và Wind càng bị cảm động
lây...
Neo đi ra khỏi tòa nhà tổng bộ, ở trên đường, chặn một chiếc taxi lại, nói ra vị
trí của nghĩa trang.
Tài xế xe taxi là một cậu trai trẻ rất lanh miệng, hắn đang rất nhiệt tình mà đề cử
với Neo hai loại cổ phiếu, đồng thời chắc chắn rằng giá của hai loại cổ phiếu
này về sau sẽ tăng vọt.
Neo ngồi ở phía sau xe mở miệng nói: "Ngươi ngậm miệng lại."
Tài xế xe taxi lập tức lúng túng ngậm miệng.
Thật ra Neo không phải là đang nói hắn, mà là Philias ở trong đầu đã bắt đầu
thổi ốc biển, thổi đến nỗi trong đầu Neo vang tiếng "Ong ong ong" giống như là
lắp đặt một đài còi hơi trên du thuyền.
Ngay cả người vốn ôn hòa nhất như Philias cũng đều trở nên sinh động như thế,
có thể thấy được tình trạng tinh thần của mình bây giờ rốt cuộc đã không ổn đến
mức nào.
Nếu như nói lúc ở trong hang động, ô nhiễm Thần tính mà Karen gặp là sóng
thần mà nói, như vậy mình chỉ là bị súng nước bắn lên người mấy cái, nhưng
chính vì mấy phát súng nước này, hòa tan tất cả phong ấn trước đó của mình.
Thời điểm thật sự mất khống chế, thì là hôm nay khi Karen trở về, thân phận
của mình chính thức gạch tên, câu chuyện kể thuộc về "Bộ trưởng Neo", thuộc
về "Lão chó săn" triệt để đến hồi kết.
Cái này thì tương đương với một người đang mắc bệnh tâm thần phân liệt
nghiêm trọng, bỗng nhiên gặp kích thích lớn, tình huống chuyển biến xấu với
tốc độ cực nhanh.
Mẹ nó, sớm biết còn không bằng chết quách ở trong hang động cho xong, để
người hầu nam kia tự lột da để giúp cho thiếu gia của hắn đi, hắn chắc chắn sẽ
nguyện ý, mà lại cho rằng đó là điều vinh hạnh.
Cho dù mình đã rất khó chịu, khi xe lái đến nghĩa trang, trước lúc Neo xuống xe
vẫn là cố ý vỗ vỗ vai tài xế xe taxi, nói với hắn:
"Nghe ta, tranh thủ thời gian vứt bỏ bọn chúng, nếu không ngươi cứ đợi lúc
phải tranh giành cái thùng rác với mấy kẻ lang thang đầu ngõ đi."