biết hắn có nghỉ ngơi đầy đủ không, nhưng mà mình thì nghỉ ngơi đầy đủ rồi.
Sau khi rời giường, Karen không nhanh không chậm mà rửa mặt, thay một bộ
thần bào sạch sẽ rồi bước vào phòng sách.
Trong phòng sách, Kevin nằm cạnh bàn mà lật sách, Pall thì nằm ở phía trên,
hai chân trước thu lại đặt trước người, cực kỳ giống với tư thế của người ta bỏ
hai tay vào túi áo lúc mùa đông.
Trước lúc Karen bước vào, trong phòng sách đang trao đổi rất dữ dội:
"Gâu!"
"Meo!"
"Gâu!"
"Meo!"
Có lẽ đây là một loại phương thức giao tiếp đơn giản và hiệu suất cao đối với
chúng, bởi vì dựa theo kinh nghiệm trong quá khứ, thường thường một tiếng
"Gâu" và một cái "Meo" thì có thể tương đương với một câu.
"A, bé Karen thân ái của ta, cậu đã dậy rồi."
"Ừm, nghiên cứu chăm chỉ đến vậy sao?"
"Là một món đồ tốt, nhưng nó lại cực kỳ vô dụng."
"Vô dụng?"
"Đúng vậy, nó chắc hẳn là có 12 bộ, nhưng ngài chủ nhiệm Neo của cậu... A
không, là đồng nghiệp Neo của cậu;
Ồ... Tóm lại, quyển trục hư hại mà hắn ta lấy được, chỉ là một bộ, chắc là hắn
không biết hàng."
"Đáng giá để thu thập chúng sao?"
"Đương nhiên đáng giá thu thập, đó là một thuật pháp triệu hồi, hẳn là có thể
triệu hồi ra được tổng cộng 36 thứ gì đó, nhưng 36 cái thứ này cũng không phải
là vật triệu hồi, mặc dù nó có thể dùng như vật triệu hồi, nhưng trên thực tế hẳn
là dùng 36 cái thứ này để làm cơ sở, từ bọn chúng lại tiến hành triển khai triệu
hồi thật sự.
Thế nhưng mà việc thu thập cho đủ 12 bộ, quá khó khăn, nếu như bây giờ trong
tay có 6 bộ, vậy thì ngược lại là có thể thử đi tiến hành thu thập và mua sắm, ví
như treo thưởng trên chợ đen hoặc là chú ý đến những mặt hàng được liệt kê
bán ở các Thần Giáo khác."
"Vậy thì thu thập đi, ta tin tưởng ở chỗ của Neo ít nhất còn có 5 bộ, thậm chí
nhiều hơn."
"Meo?"
"Bởi vì hắn không phải là một kẻ không biết xem hàng."
"A đúng, cậu nói rất có lý, dù sao thì hắn ta cũng kế thừa học thức của Philias.
Nhưng hắn chỉ đưa cho cậu một bộ để làm gì?"
"Không phải là tặng cho ta, mà là để hai người hỗ trợ nghiên cứu."
"Đây là sự tương tác trong tình thú của hai người à?"
"Được rồi, ta phải đi làm đây, dự tính trong khoảng thời gian tiếp theo sẽ rất bận
rộn."
"A, bé Karen vì gia đình mà cố gắng phấn đấu ở bên ngoài, cậu đã vì cái nhà
này gánh vác quá nhiều, ta quyết định từ hôm nay trở đi, thêm một tách cà phê."
"Ừm?"
"Như vậy thì ta sẽ càng có tinh thần để cầu phúc cho cậu."
"Ha ha, hai người nhớ thu thập một chút đồ đạc, mấy ngày nữa chắc là phải dọn
nhà."
"Được rồi meo."
Karen đi ra khỏi phòng sách, Alfred đi tới, nhỏ giọng nói: "Tất cả mọi người
đang chờ ngài ở phòng trước, thưa thiếu gia."
"Chờ làm cái gì?"
"Hôm nay là ngài thăng chức, mặt khác, ta đã thông báo một chút để món người
chuẩn bị cho việc sẽ xảy ra tiếp theo, cho nên mọi người hi vọng có thể đi làm
với một tư thái nghiêm túc hơn."
"Bệnh hình thức."
"Thiếu gia dạy bảo phải."
"Lần sau không thể làm như thế này nữa."
"Được rồi, thiếu gia."
"Ta đi dùng bữa sáng trước, để mọi người chờ một lát."
"Thiếu gia, còn có một việc." Alfred nhìn về phía nhà bếp, "Phu nhân Đường Lệ
tới, bà ấy đang trong nhà bếp."
"Được rồi, ta đã biết."
Karen đi vào phòng bếp, nhìn thấy phu nhân Đường Lệ buộc lên tạp dề đang gói
hoành thành, khi anh đi vào, đã phát giác được trong nhà bếp vốn là có kết giới,
lại được tăng cường thêm một tầng nữa.
"Những thứ này nên để Healy làm, bà ngoại."
Phu nhân Đường Lệ bỏ hoành thánh vừa gói xuống, cầm miếng bột trước đó đã
dùng chày cán thành vỏ gói hoành thành, quay người, nhìn về phía Karen.
Karen nói: "Bà ngoại, Healy có nói cho ngài không, làm hoành thành cần dùng
mỡ heo để làm nước lèo."
Phu nhân Đường Lệ trực tiếp cầm chày cán bột đập về phía mặt Karen.
Karen không tránh né, đứng không nhúc nhích.
Vốn dĩ anh cũng muốn duy trì con mắt trong trạng thái mở, nhưng ngẫm lại thì
bình tĩnh như vậy cũng có chút khiêu khích, cho nên vì phối hợp không khí một
chút, vẫn là nhắm mắt lại.
Quả nhiên, chày cán bột trước lúc đập vỡ đầu Karen, dừng lại.
"Ăn bao nhiêu?" Phu nhân Đường Lệ hỏi.
"Một bát."
"Ừm?"
"Hai bát."
"Vẫn là quá ít, ta gói rất nhiều."
"Bà ngoại, hôm nay cháu có việc muốn làm, ăn quá no, kéo cái bụng cao đi làm
thì cũng không được hay cho lắm
"Được rồi."
Karen ngồi xuống.
Rất nhanh, một bát mì hoành thánh đã được bưng lên, cách làm cũng giống với
Healy, thậm chí, càng tinh tế hơn so với Healy.
Karen cầm lấy thìa, bắt đầu ăn.
"Cái đứa Filsher kia, buổi sáng ăn 12 bát, ta nhìn nó giống như vừa mới lót dạ.
Cái sức ăn này, về sau khi lập gia đình phải sẽ ăn sập cả nhà chồng."
"Cô ta ăn nhiều cũng rất bình thường, dù gì thì cơ thể cũng tiêu hao lớn."
"Cơ thể còn đang lớn." Phu nhân Đường Lệ sửa lời, "Nó vẫn còn đang trong
quá trình tăng cường thể chất."
"A, thì ra là như thế."
Karen ăn xong bát thứ nhất, phu nhân Đường Lệ lập tức bưng bát thứ hai tới,
không chừa ra khoảng trống nào.
Ăn hết bát thứ hai, nước lèo cũng uống hết, Karen cảm giác no bụng rõ ràng
hơn.
"Bà ngoại, cháu phải đi làm, chờ tới lúc cháu dọn nhà đến tòa nhà tổng bộ, ngài
có thể thường tới nấu ăn cho cháu và Richard."
Karen đứng người lên, lúc quay người chuẩn bị ra ngoài, nghe tiếng của phu
nhân Đường Lệ sau lưng:
"Chuyện công là chuyện công, cháu chấp hành nhiệm vụ gặp phải nguy hiểm,
đều phải chính cháu tiếp nhận; việc tư là việc tư, hiểm nguy khi cháu giúp cái
đứa Filsher kia chơi ngã bà nội nó cũng nên do chính cháu tiếp nhận.
Nhưng, trong nhà xảy ra chuyện... Cháu nên kể cho trưởng bối trong nhà
trước!"
Karen quay người lại, cúi đầu với phu nhân Đường Lệ:
"Đúng, bà ngoại ngài nói rất đúng, là do cháu sơ sót."
"Ta đã già, đao cũng tặng người khác, nhưng dẫu sao thì ta vẫn còn chưa có chết
đâu."
"Cháu biết sai rồi, lần sau cháu sẽ cầu cứu ngài, ừm, chuyện trong nhà."
"Nhớ ở trong lòng."
"Vâng, bà ngoại."
Đi ra khỏi nhà bếp, Karen hít sâu một hơi, sáng nay phu nhân Đường Lệ cũng
không phải là cố ý đến nấu điểm tâm cho mọi người... Bà ấy là cố ý đến để răn
dạy mình.
Nhưng mà loại cảm giác được trưởng bối che chở này, thực sự rất tốt.
Karen đi vào phòng, tất cả mọi người trong tiểu đội dưới trướng của mình, vốn
đang ngồi, dựa lưng, toàn bộ đều xếp hàng chỉnh tề, bao gồm cả Philomena,
cũng sắp xếp cực kỳ phù hợp với hoàn cảnh.
Ở thời điểm này, có lẽ không nói gì cả cũng không thích hợp cho lắm.
Karen mỉm cười nói:
"Tiếp theo trong khoảng thời gian này chúng ta sẽ rất vất vả, nhưng tất cả sự vất
vả đều là đáng giá, bởi vì chúng ta nhận được phần thưởng vô cùng phong phú."
Karen giơ hai tay lên, hơi nâng giọng lên một chút:
"Các vị, để chúng ta nhau đi nắm bắt thời đại của chúng ta!"
Mọi người đồng thanh hô lên:
"Vâng, thưa chủ nhiệm!"