Mục lục
Số 13 Phố Mink
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thiên Mị đã nuốt đến nỗi bụng trướng tròn lên, hình tượng Thiên sứ sáu cánh

vốn đang thon dài, lúc này đã giống như một con heo mập mọc cánh mà bay.

Thật ra trong lúc nuốt lấy nuốt để, Thiên Mị đã phát giác được có gì đó không

đúng.

Trong dĩ vãng, nó cũng nhiều lần được Karen yêu cầu đi quét dọn bàn ăn, nhanh

chóng dọn bàn, trước hết nuốt toàn bộ vào bụng, lại tìm góc hẻo lánh yên tĩnh

để ngủ rồi tiêu hóa, nhưng đó là những thứ bình thường có thể tiêu hóa được.

Nhưng bây giờ …Thiên Mị phát hiện “đồ ăn” lần này, cũng không phải dễ tiêu

như vậy.

Lúc trước là đồ ăn, bây giờ toàn là bùn đất, sẽ không bị độc chết ngay lập tức,

nhưng nhất định sẽ không tiêu hóa được.

Nhưng mà nó rõ ràng mình bây giờ tuyệt đối không thể dừng lại, nhất định phải

nuốt hết số còn lại vào trong miệng, cố gắng không chừa lại thứ gì;

Bởi vì Karen trong trạng thái này, đối với nó mà nói, thật sự là thật là đáng sợ.

Mình nếu là dám kén ăn vào lúc này, như vậy Karen sẽ ăn mình.

Cuối cùng cũng đã nuốt sạch sẽ.

"Phù phù…."

Một con heo biết bay rơi xuống đất, rõ ràng là hình thái ý thức linh hồn, vậy mà

để nó tạo nên cảm giác nặng nề.

Đã đến điểm tới hạn, nếu còn nuốt vào, mình có lẽ sẽ bể bụng.

Thiên Mị bỗng nhiên cảm thấy hơi e ngại, ở chỗ này, không biết còn bao nhiêu

thứ giống như loại ô nhiễm này, mình làm sao có thể nuốt cho hết!

Sẽ không … sẽ không thật sự để cho mình nuốt hết những thứ ở đây chứ?

Vừa nghĩ tới cảnh tượng đáng sợ này, cơ thể Thiên Mị bắt đầu run rẩy, giống

như là một gián mập mạp giơ cặp cánh của mình ra.

Neo được cứu, là người được cứu, hắn lại không có chút vui vẻ và sung sướng

nào của người được cứu, trong ánh mắt của hắn nhìn vào vị ân nhân cứu mạng

trước mặt cũng chỉ có sự lạnh lùng;

Karen cứu người, là người giải cứu, anh cũng không có cảm giác thỏa mãn và

thành công trong lòng, nhìn xem hai cái gò đất nhỏ trước mắt, trong mắt của

anh xuất hiện vẻ tham lam.

Sau một lát, ánh mắt của Neo dịu lại trước.

Hắn không phải kia loại người "Ta muốn chết ngươi dựa vào cái gì ngăn cản ta

chết, ngươi nghĩ mình là ai";

Một con chó săn thâm niên, vĩnh viễn không học được cách nũng nịu của đám

chó cảnh kia, càng không thể cố ý gây sự, hắn chỉ có thể thừa nhận: Karen vì

cứu mình, không tiếc chủ động kích thích sự kiêng kỵ lớn nhất của mình… Cơn

nghiện đói.

Quan trong nhất đó chính là, không chết… còn phải sống tiếp.

Hắn đi đến trước mặt Karen, hắn biết Karen còn đang chống cự cơn nghiện đói

phát tác, cho nên không nói gì, nếu không dựa theo thói quen thường ngày của

hắn, có lẽ chỉ vào hai mô đất đại diện cho Ánh Sáng và Dị Ma Khát Máu kia,

trêu chọc một tiếng:

"Thích cái nào không? Cứ việc cầm mà chơi."

Hiện tại, hắn cũng không dám đem để lộ hai cái gò đất này ra hoàn toàn, sợ kích

thích đến Karen.

Cuối cùng, Karen hít sâu một hơi, ánh mắt khôi phục cảm xúc.

Neo thì nhẹ nhàng thở ra, nói với Karen: "Cám ơn cậu, đã cứu ta."

Karen đáp lại nói: "Đừng khách sáo."

"A, thật tốt, lại có thể hít thở không khí mới mẻ, rượu ngon, đồ ăn ngon và cổ

phiếu."

"Đừng quên, còn có làn gió nhẹ trên sân thượng."

Nói xong, Karen thu hồi ý thức linh hồn về, rời khỏi cơ thể của Neo.

Mà cơ thể vốn đang lão hóa và lụi tàn của Neo, vào lúc này lấy tốc độ mà mắt

thường cũng có thể thấy được khôi phục sự sống, những chỗ thịt thối rữa tróc ra

bắt đầu xuất hiện da thịt mới bổ sung, năng lực hồi phục đáng sợ của Dị Ma

Khát Máu vào lúc này được thể hiện ra hoàn toàn.

Neo mở mắt ra, đưa tay vuốt vuốt da mặt có chút căng cứng của mình: "Ha ha,

kém chút là xong đời rồi, tha thứ cho anh, Irina, em nhìn xem, anh vẫn còn đang

sống một cách rất chân thành."

Karen không thèm để ý hắn, xoay người, nhìn về bên phía tiếp dẫn Thần khí.

Neo chủ động đi tới, đưa tay vỗ vỗ bả vai Karen, nói: "Cậu quá xúc động rồi,

còn nữa, lúc trước không phát hiện cậu độc tài như vậy đấy."

"Học theo ngài."

Câu trả lời này để khóe miệng Neo không khỏi mỉm cười: "Trả lời rất tuyệt."

"Ta không muốn đi tranh luận gì với ngài về ý nghĩa của sự sống và cái chết, ta

cũng lười đi phân tích cảm giác hiện tại của cá nhân ngài với cuộc sống, những

thứ phức tạp, trừu tượng, méo mó kia ta đều không muốn để ý tới;

Ta chỉ biết rằng ta là đoàn trưởng của đoàn người tình nguyện này, trong phạm

vi năng lực của ta, ta sẽ tranh thủ mang thật nhiều người còn sống nhất trở về."

"Còn ngoài nhiệm vụ này thì sao?"

"Ngài là cấp trên cũ, và người quen của ta, mặc kệ như thế nào ta cũng sẽ không

đứng nhìn xem ngài chết."

Neo hỏi: "Ngay cả bạn bè cũng không tính à?"

Karen lắc đầu: "Bạn bè cần phải thấu hiểu, mà ta không muốn thấu hiểu."

"Ha ha, con mẹ nó, cậu vốn là đã quá hiểu."

"Không quan trọng, dù sao cũng không đánh thức được một người bạn đang giả

vờ ngủ."

Công việc bố trí tiếp dẫn Thần khí rốt cục toàn bộ hoàn thành, Nicole và Anlans

bắt đầu chính thức thu lại Thần khí;

Rất nhanh, hai quyển bút ký Nguyên Lý vốn đang lơ lửng rơi xuống, lúc đến

gần Anlans và Nicols, ánh sáng trong bút ký bị thu lại, bốn xung quanh hiện ra

những mảnh của dụng cụ lưu trữ rồi hợp lại bao phủ quyển bút ký, phong ấn nó

lại.

"Hoàn thành!"

"Hoàn thành!"

Nicole và Anlans cùng nhau nhìn về phía Karen, báo cáo.

Mà Krato và Malena thì nhìn về bàn cờ của Thần Mê Hoặc ở phía trên, bọn họ

muốn thu hồi, nhưng bọn họ rõ ràng sẽ không đạt được đồng ý.

Đồng thời, lúc nhìn thấy người của Nguyên Lý Thần Giáo thu hồi lại hai quyển

bút ký cũng là nhiệm vụ chính của đoàn tình nguyện, đáy lòng của hai người

bọn họ, cũng thở dài nhẹ nhõm. Cái chỗ quỷ quái này, thật sự là quá tra tấn

người ta, bọn họ cũng không muốn chờ đợi, đến mức trong lòng cũng xuất hiện

một loại cảm xúc nghịch phản, nhiệm vụ kèm theo gì đó, không làm nữa!

Karen cũng không do dự, trực tiếp ra lệnh: "Rút lui!"

Khí giới không cần thu thập, những vật liệu lúc trước mang ra còn thừa cũng

không thu hồi lại, những vật này để lạc ở nơi này cũng không đáng tiếc, mà lại

đoán chừng sau khoảng một trăm năm nữa sẽ không có người vào lại đây.

Tóm lại, vào thời khắc này, tất cả mọi người quay người, bắt đầu lao nhanh về

hướng lối đi ra.

Điều đáng giá ca ngợi là xem như trong loại tình huống này, mọi người vẫn duy

trì một cái đội hình cơ bản như cũ, bởi vì tất cả mọi người rõ ràng, ở chỗ này, sự

hỗn loạn, cũng đại diện cho việc đầu hàng và diệt vong.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK