"Khép kín lối đi!"
Lỗ đen nhanh chóng khép kín, tốc độ cỉa Amicido cho dù có nhanh, cũng không
nhanh bằng Hội Trưởng Lão....
Nhưng cùng với Amicido thay đổi phương hướng, cánh của nó liên tục rung
động, lỗ đen vốn dĩ đã khép kín, giờ phút này vậy mà lại mở ra lần nữa. Thấy
cảnh này Karen không khỏi nhớ tới Dis năm đó, Trật Tự Thần Điện sở dĩ sẽ đau
đầu mà lại vẫn không thể làm gì Dis, là bởi vì dựa theo pháp tắc vận hành của
Thần Điện, mỗi khi xuất hiện một người ngưng tụ ra được mảnh vỡ thần cách,
cổng của Thần Điện sẽ cảm ứng được, tự động xuất hiện ở trước mặt của hắn,
tiếp dẫn hắn tiến vào trong Thần Điện.
Đây vốn là một pháp tắc hoạt động vô cùng bình thường, nhưng cũng là bởi vì
như vậy đã để cho Trật Tự Thần Điện, làm cho cả Trật Tự Thần Giáo, không có
biện pháp gì để ngăn cản Dis cho nổ Trật Tự Thần Điện. Một là không có cách
nào ngăn cản, hai là không có cách nào để phòng ngự, càng không có năng lực
để cô lập. Chỉ cần Dis muốn, ông ấy có thể ngồi ở trên giường, mảnh vỡ thần
cách mở ra, cổng lớn của Trật Tự Thần Điện sẽ xuất hiện ở ngay trước mặt của
ông ấy.
Diều hâu Amicido cũng là một nguyên lý như vậy, là hậu duệ của một trong ba
Thần thú đã từng dưới trướng của Thần Luân Hồi, trong huyết mạch của nó đã
có năng lực trời sinh để mở ra cổng của Luân Hồi Thần Điện. Lỗ đen mở ra,
Amicido bay vào trong, mang theo sự nguyền rủa đến từ Bích Thần!
"̀m!"
Đạ Tế Tự Norton kết thúc công tác phê duyệt tài liệu ngày hôm nay,
Bên trong đại điện, ba vị Hồng y giáo chủ và một đám người phụ trách đứng
đầu của các bộ môn đang đứng ở bên cạnh, phía trước là một mặt kính, phía
trên đang chiếu cảnh tượng của cuộc đại chiến ở Luân Hồi Cốc. Trật Tự Thần
Giáo vốn là có đoàn sứ giả hộ tống người tham gia thí luyện đến Luân Hồi Cốc,
cộng thêm ở nơi đó còn có thần quan ngoại trú, cho nên, truyền phát hình ảnh
về cũng không có vấn đề, bọn họ thậm chí đã bố trí xong trận pháp dịch chuyển
ở phía ngoài, có thể dịch chuyển khí tài chiến tranh từ bên ngoài vào trong Cổng
cho những người tham gia thí luyện. Đoàn trưởng đã về hưu của Kỵ Sĩ Đoàn
Thứ bảy kiêm chức thành viên dự bị của Kỵ Sĩ Đoàn Thứ nhất là Yaruk đang
giảng giải chiến sự lúc này cho các vị lãnh đạo cao cấp của Trật Tự Thần Giáo
nghe,
Kể một hồi, thì bản thân ông ta cũng không biết phải nói tiếp như thế nào; bởi vì
hình thức suy nghĩ của ông ta đã không cách nào theo kịp tiết tấu cuộc chiến
của Luân Hồi Thần Giáo.
Cũng vào lúc này, là một vị quan chỉ huy cẩn thận, ngươi sẽ bắt đầu hoài nghi
có phải là mình có gì thiếu sót, có phải là mình ngu dốt hay không, nhưng nhìn
lấy tình hình phát triển của cuộc chiến, nhất là khi Diều Hâu Amicido bay thẳng
vào trong lỗ đen, quan chỉ huy rốt cục xác định, không phải là mình ngu dốt, mà
là sự ngu dốt của Luân Hồi Thần Giáo đã vượt ra khỏi phạm vi hiểu biết của
mình. Creed cười nói: "Đám Trưởng Lão của Luân Hồi vào lúc này thế mà lựa
chọn dùng hình chiếu để chiến đấu cùng với Thần,
Bọn họ, thật đúng là yêu quý lông vũ của mình đấy."
"Ngài Hồng y giáo chủ nói đúng lắm, trong cuốn « Lịch Sử Chiến Tranh »
chương Thần Chiến của Kỵ Sĩ Đoàn chúng ta có ghi chép chính xác rằng, lúc
đối mặt với thần linh, lúc này chỉ có thể lấy tinh thần không sợ chết mà tấn công
Thần. Đám Trưởng Lão Luân Hồi sợ chết, chỉ nguyện ý chịu cái giá bị thương,
giống như là sợ bẩn mà mang theo găng tay để chiến đấu, nhưng kẻ mà bọn họ
đối mặt lúc này, là Thần!"
Đại Tế Tự Norton mỉm cười nói: "Đem đoạn hình ảnh này khắc vào trên quyển
trục, lấy danh nghĩa của ta mà đưa đến Trật Tự Thần Điện, để các trưởng lão
của chúng ta cũng thưởng thức một chút."
"Ha ha ha." Lãnh chúa Dal nở nụ cười, "Ngươi cảm thấy đây là cảm giác gì?"
"Lật đổ hình tượng nhận biết của tôi đối với thần."
"Đó là bởi vì Rylisa vốn cũng không biết đánh nhau, ngươi có thể lý giải rằng
một vị nữ nghệ thuật gia vốn rất ưu nhã bị bức ép đến mức nóng nảy, bắt đầu
nắm chặt đầu tóc của mình thì có thể xem hiểu."
"Được rồi, ta hiểu được."
"Nhưng cho dù là vị Thần không biết đánh nhau, cho dù là vị Thần không biết
đánh nhau và vô cùng suy yếu, bà ta vẫn là Thần như cũ."
Lãnh chúa Dal đứng người lên, bắt đầu đi qua đi lại, "Bây giờ ta có cảm giác,
nếu như Luân Hồi Thần Giáo ngoài Cổng cứ tiếp tục rác rưởi như vậy mà nói,
ta cũng có cơ hội."
"Ngài là dự định làm cái gì?"
"Ta vừa mới nói cho ngươi nghe, ta không có cách nào rời khỏi Cánh Cổng
này."
"Đúng thế."
"Nhưng thật ra vẫn luôn có một cái biện pháp, nhưng biện pháp này rất khó
thực hiện, quá khứ cùng với tương lai của ta còn ở trong Cổng, ta không cách
nào ra ngoài, nhưng nếu như mời Rylisa giúp ta vẽ ra thì sao?"
"Giúp ngài vẽ ra?"
"Đúng, giúp ta vẽ ra, Rylisa khôi phục lại như cũ, tuyệt đối là có năng lực như
thế."
"Nếu như vậy thì ngài sẽ có cơ hội đi ra ngoài."
"Đúng vậy, ừm, ngươi không hỏi nàyxem sau nếu như ta có thể rời đi nơi này, ta
sẽ làm gì với bản thể của ta sao?"
"Tôi cảm thấy tôi nên hỏi ngài trước một câu, dựa vào cái gì mà ngài cảm thấy
Rylisa sẽ giúp ngài làm chuyện này?"
"Ừm, cũng đúng, bản thể có thù với bà ta, nhưng nếu như là Rylisa vừa thức
tỉnh, ta khẳng định sẽ không dám đi xuất hiện ở trước mặt bà ta, nhưng nếu như
Rylisa thành công rời khỏi Cánh Cổng Luân Hồi, và sau đó thắng lợi khi đối
đầu với Luân Hồi Thần Giáo ngoài Cổng, sau khi bà ta ăn nó thì mọi việc cũng
không còn giống nhau nữa.
Khi đó bà ta sẽ thong thả hơn, cũng đều vì tương lai mà suy nghĩ cân nhắc, sự
xuất hiện của ta, sẽ không tiếp tục gây nên sự phẫn nộ và trả thù của bà ta, bà ta
sẽ suy nghĩ đến giá trị của ta, sẽ có khả năng giúp ta làm chuyện này. Chỉ cần bà
ta có thể không bị thù hận che mờ hai mắt, ta sẽ có thể thử tiến hành giao dịch
và đàm phán với bà ta, giữa ta và Rylisa mặc dù có thù hận, nhưng còn chưa
phải đến tình trạng không thể điều hòa, không phải sao?"
"Đúng vậy, ngài nói rất đúng, ta hy vọng ngài có thể thành công."
Lãnh chúa Dal phủi tay, cơ thể kia đứng lên,
Hắn tràn ngập mong đợi mà nói: "Nếu như sự tình tiến triển thuận lợi, ta sẽ
dùng cơ thể mới của ta để đàm phán cùng với Rylisa, ta cảm thấy Rylisa chắc
hẳn sẽ thích khuôn mặt mới này của ta.”