phòng sách mà mình kế thừa từ chủ nhà trước cũng rất phong phú, cũng không
phải là do số lượng sách nhiều đến mức bất thường, mà là có rất nhiều những
cuốn sách thú vị.
Lúc đi ngang qua sân vườn, trông thấy Daisa đang dẫn Dora và Doreen ngồi
trong vườn vẽ hoa.
Karen vốn dĩ cũng không có ý định dừng lại, bởi vì thân phận đặc biệt của anh ở
trong nhà, nếu hơi đứng lại một hồi thì hai cô bé và vị gia sư kia sẽ đứng lên mà
tới chào hỏi.
Có điều, Dincom chạy đến từ nhà trên khiến cho Karen không thể không ngừng
lại được.
"Ông chủ, Pieck, Pieck..."
"Pieck bị gì sao?"
"Hình như anh ta sắp thần khải rồi."
Hai tên thần bộc lúc đầu ở nhà Pavaro vốn có tư chất rất là bình thường, nếu
như không bình thường thì cũng khó mà bị phân công đến cái nhà Thẩm Phán
Quan này, đây cũng không phải là bất kính với ngài Pavaro, mà là chỉ đang nói
đúng sự thật.
Đối với những người trẻ tuổi muốn thăng tiến tiền đồ, phải luôn làm việc dưới
trướng của một vị Thẩm Phán Quan, cũng rất khó tìm được cách để thăng tiến.
Mà lại, bởi vì nguyên nhân của gia đình mình cho nên ngài Pavaro trên cơ bản
cũng không còn bao nhiêu thời gian và sức lực rảnh rỗi để dạy bảo cho hai tên
nhân viên trong nhà, dẫn đến việc bây giờ bọn họ vẫn là thần bộc giống như
trước.
Nhưng loại cục diện này thay đổi sau khi Karen trở thành ông chủ của Nhà
Tang Lễ Pavaro.
Karen đi theo Dincom đi lên nhà trên, Pieck đang cầm một bình nước ngọt
trong tay, đang tự quay vòng một chỗ.
"Này..."
Karen ngăn lại Dincom đang muốn la lên, mà là tự mình đi đến phía trước.
Pieck nhìn thấy Karen, còn cười cười với anh, trong tay rõ ràng đang cầm nước
ngọt, nhưng nhìn dáng vẻ giống như là đang uống say:
"Ông chủ... Chào buổi sáng tốt lành nha..."
"Đi theo ta vào phòng sách ngồi một chút."
"Ngài bảo tôi đến phòng sách thì tôi phải đến phòng sách sao, chả lẽ tôi không
có mặt mũi gì hết à."
Pieck vừa nói vừa nở nụ cười.
Karen khẽ nhíu mày, những người khác trước khi thần khải đều sẽ xuất hiện loại
trạng thái giống như đang say như vậy sao?
Mình ngược lại là không có, lúc đó mình chỉ ngồi xuống trên bậc thang, sau đó
thì bắt đầu thần khải, nhưng Karen cũng rõ ràng, kinh nghiệm của mình không
thích hợp để truyền lại, cũng không có tính phổ biến.
Mặt Karen trầm xuống:
"Đến phòng sách của ta, ngay bây giờ."
"Đi thì đi nha, vì cái gì phải hung dữ như vậy chứ, làm tôi thấy thật sợ đấy"
Cho dù là đang trong trạng thái "Say rượu", nhưng cảm giác e ngại đối với
Karen trong lúc bình thường thì vẫn có.
Pieck cầm bình nước ngọt trong tay, run lẩy bẩy mà đi về phía phòng sách của
Karen, Dincom thấy thế lập tức đi theo đỡ.
Lúc này Alfred cũng đi theo đến, nhìn kỹ Pieck một chút, lập tức nhận ra được
có việc gì đang xảy ra, lúc này đi đến trước mặt của gia sư Daisa, ra hiệu cho cô
bây giờ đưa hai cô bé về phòng dạy học
Daisa cũng không có hỏi vì sao, lập tức giúp Dora và Doreen thu dọn dụng cụ
vẽ tranh rồi quay trở về phòng.
"Thiếu gia, sắp xếp ở trong phòng sách ạ?" Alfred hỏi.
"Ừm."
"Thuộc hạ đi bố trí trước một chút?"
"Không cần, cư như bình thường là được, cũng chỉ là một lần thần khải mà
thôi."
Chờ đến lúc Karen bước vào phòng sách, Pieck đã ngồi xuống ghế, trong tay
cầm bình nước ngọt đang đổ vào trong miệng, sau khi uống xong một ngụm lớn
lại dùng tay áo lau miệng, phát ra một tiếng thở dài,
Hét lớn:
"Cuộc sống của tôi thật cay đắng a!"
Karen ngồi xuống phía sau bàn đọc sách, Alfred đưa một ly nước đá tới đặt ở
trước mặt của Karen.
Dincom chuẩn bị rời đi phòng sách, Karen nhìn về phía Dincom, Alfred đi đến
trước cản lại, ra hiệu cho anh ta ở lại cùng "Quan sát".
Lúc này, cửa trong phòng sách được đẩy vào, Pall cưỡi Kevin tiến đến, mặc dù
thần khải cũng không có gì đáng để xem, nhưng thần khải ở trước mặt Karen,
bọn chúng tất nhiên cũng cảm thấy hứng thú.
Karen bưng chén lên, uống một hớp nước.
Pieck ngồi trên ghế tiếp tục cái bộ dạng điên điên khùng khùng như là kẻ say,
nhưng sau khi thời gian dần dần trôi qua, anh ta cũng bắt đầu dần dần trở nên
bình tĩnh lại, giống như là sắp ngủ vậy.
Đây dấu hiệu sắp bắt đầu.
Cơ thể Karen dựa vào sau ghế, hai tay khoanh lại để trước người, bình tĩnh mà
nhìn Pieck.
Khoảng chừng ba phút đồng hồ trôi qua, cơ thể của Pieck bỗng dưng cứng đờ,
hơi thở cũng chậm lại.
Cùng lúc đó, Karen ngẩng đầu, nhìn về phía trần nhà phòng sách, anh cảm thấy
có người đang quan sát mình, là Pieck.
Trong lúc Thần Khải, sẽ có một đoạn thời gian "Quan sát" ngắn, tương đương
với việc thần đang trở giúp để người thần khải quan sát và nhận biết lại thế giới
này một lần nữa, mình ngồi ở trước mặt của Pieck, mình lại là ông chủ của
Pieck, cho nên đối tượng mà Pieck quan sát chính là mình.
Nhưng loại cảm giác này tới cũng nhanh đi cũng nhanh, bình thường mà nói,
thời gian quan sát trong lúc thần khải càng dài, càng có lợi đối với sự phát triển
sau này, đồng thời cũng thể hiện rằng tư chất của người này cao hay thấp.
Lúc trước bởi vì giai đoạn này của Karen kéo dài vô cùng lâu, cho nên làm cho
ngài Bede cảm thấy kinh hãi không gì sánh bằng.
Thế nhưng, thời gian này của Pieck cũng quá ngắn rồi.
Mới vậy mà đã kết thúc rồi à?
Karen vô ý thức duỗi tay ra, muốn kéo Pieck một cái, mặc dù chính bản thân
của Karen cũng không biết phải dùng cách nào để trợ giúp, cũng chưa từng
nghe nói qua giai đoạn thần khải có thể sử dụng sự trợ giúp từ bên ngoài.
Nhưng dù sao Pieck cũng là nhân viên của mình, về sau cũng sẽ trở thành thuộc
hạ của mình, đối với người của mình, tất nhiên nếu có thể giúp đỡ một chút thì
nên cố gắn giúp đỡ hết sức.
Dưới chân của Karen xuất hiện một sợi xích màu đen, trong nháy mắt nó đã bò
lên trên bàn đọc sách, sau đó bay về phía trước, lập tức chia hành hai đoạn trong
giữa không trung, một đoạn hướng lên trên, quấn quanh không trung, có thể trừ
Karen ra, tất cả mọi người đều không thấy nó đang quấn quanh vật gì, một đoạn
sợi xích khác thì quấn vào trên người của Pieck đang ngồi trên ghế.
Vốn dĩ thời gian “Quan sát" sắp kết thúc, đã bị tạm dừng.
Tựa như một cái cửa sập sắp đóng xuống, bị Karen gắng gượng đỡ lại.
Chính bản thân của Karen cũng không nghĩ sẽ xuất hiện tình huống này, sợi
xích này lúc mình vừa có khả năng triệu hồi ra nó, có vẻ như đã có một loại tác
dụng khác đối với những thứ không phải vật chất.
Nó không thể nào dùng để tiến hành tấn công cụ thể, nhưng hiệu quả mà nó có
thể tạo ra, lại càng thần kỳ hơn so với tấn công.
Lúc này trong phòng sách, có hai Pieck.
Một người ngồi ở chỗ đó, một người thì tung bay ở trên không trung.
Còn bản thân Karen thì cảm nhận được cảm giác tê dại truyền đến trên người,
hiển nhiên việc duy trì loại trạng thái này cũng là một sự ti