không thể chỉ đạo quá nhiều, cậu cũng không hi vọng về sau sức mạnh của vợ
cậu chỉ có thể lấy ra để đốt lò nấu rượu chứ?"
"Tốt a, vậy cả hai cứ ở lại đây đi, lần này sau khi trở về thì ta cũng có nhiều
chuyện cần phải làm, chờ làm xong việc, ta đến đón mọi người."
Sau khi trở về, trước hết phải tiếp nhận vị trí Trưởng khu, sau đó lại tổ chức xây
dựng bộ môn mới, về sau nói không chừng còn phải tổ chức đoàn dân binh xuất
chinh đến hoang mạc để rèn luyện.
Ba chuyện, đã đủ để cho Karen loay hoay không có thời giờ về nhà trong
khoảng thời gian kế tiếp.
Nhưng mà chờ sau khi làm xong, Karen đoán chừng các khí linh trong Không
Gian Phong Ấn cũng đã hoàn thành phương án giải phẫu thứ hai, đến lúc đó lúc
trở lại đón Pall, có thể trực tiếp đến sở nghiên cứu, thử để Pall có thể có năng
lực biến trở lại làm người trong một khoảng thời gian ngắn.
"Nếu nói như vậy, Connor cũng ở lại đây đi." Karen sờ lên đầu Connor, "Nó
theo ta đi hoang mạc cũng mệt mỏi, nên nghỉ ngơi một chút."
Connor nghe vậy, ánh mắt lúc này nghiêm một chút, cô đang chuẩn bị đêm nay
sau khi theo Karen trở về sẽ lấy dũng khí mà thử không tắm một ngày!
Pall nói: "Thế nhưng mà, có Connor đi cùng sẽ đảm bảo hơn cho sự an toàn của
cậu."
"Mặc dù bây giờ ta chỉ là một thần bộc, nhưng thực lực thật ra không có hạ
xuống so với quá khứ, ngược lại đã tăng tiến không ít, đủ để tự vệ. Chưa kể
không riêng Philomena, sau này Neo cũng sẽ ở bên cạnh ta, cô không cần phải
lo lắng cho sự an toàn của ta."
"Cậu có chắc rằng có Kẻ ham vui ở bên cạnh là giúp cậu trở nên an toàn hơn
không? "
"Được rồi, ta trở về trước, gặp lại mọi người sau."
Karen đi xuống dốc núi, Alfred đi ở đằng trước, bước đến mở cửa xe.
Sau khi lái xe rời khỏi, Alfred mở miệng nói: "Thiếu gia, ta phái người đi xuống
dưới đáy biển để gọi phu nhân Gandiro, nhưng không thành công, thuộc hạ dự
định tự mình đi một chuyến."
"Tiếp theo đó công việc của ngươi cũng sẽ rất nhiều, mà lại, nếu như ngươi đến
gọi mà bà ta cũng không có phản ứng, lần sau chẳng lẽ phải đến lượt ta tự mình
đến?
Lại phái người đi thêm một lần, đứng ngoài cổng lớn của lăng mộ mà hô lên:
Lần này nếu còn không ra, lời hứa lúc trước cũng hết hiệu lực.
Bà ta ra không ra, cũng không quan trọng."
"Vâng, thiếu gia, thuộc hạ đã biết.”
Alfred rõ ràng, cùng với địa vị của thiếu gia không ngừng tăng lên, vấn đề về
những “cư dân sống trong quan tài”, thật ra sẽ càng ngày càng dễ dàng giải
quyết, phu nhân Gandiro là vì may mắn nên đã đặt nhà trước;
Nhưng nếu còn không đến nhận nhà, vậy thì tư cách nhận nhà sẽ bị tước đoạt.
Chiếc xe cuối cùng dừng lại trước một khu ký túc xá ở thành phố York, trước
tiên là Alfred tắt máy xuống xe chạy ra đằng sau cốp xe để lấy giỏ trái cây và
điểm tâm, sau khi Karen bước xuống thì đưa cho Karen.
"Được, ngươi đi làm việc trước đi."
"Vâng, thiếu gia."
Karen cầm theo quà tặng mà bước lên lầu, ấn vang chuông cửa nhà Marvalho.
"Két… "
Người mở cửa, là Gaspol.
Cô ta giống như là vừa tỉnh ngủ, tóc tai rối bời, đôi mắt mông lung.
Sau khi nhìn thấy người đứng ngoài của là Karen, cô ta hơi sững sờ, cười nói:
"Ta còn tưởng rằng là người đưa sữa bò."
"Có tiện để vào không?" Karen hỏi.
"Đương nhiên."
Gaspol đón Karen vào, trong phòng khách cực kỳ sạch sẽ, Gaspol ngồi xuống
trên ghế sa lon, thuận tay lấy một gói thuốc lá dưới bàn trà lên, sau khi ném cho
Karen một điếu thì cũng tự châm cho mình một điếu.
Karen không hút, đặt điếu thuốc lên trên bàn trà.
Gaspol phun ra một vòng khói, nói: "Cậu đến sớm, tới tối thì nghi thức bàn giao
vị trí Trưởng khu mới bắt đầu.”
"Viếng thăm như thế này cũng nên đến sớm một chút."
"Không cần phải khách sáo như thế, nói một lời trong lòng, trước đó khi chuẩn
bị nhường chỗ cho cậu, trong lòng ta có chút không thoải mái, có chút cảm giác
khó chịu khi bị tình thế ép buộc, dù gì thì là do biến cố gia đình của ta.
Nhưng cậu đã giữ lại mặt mũi và tôn nghiêm của Thần Giáo ở hoang mạc, vị trí
này, nên là để cậu ngồi, cho dù cái chỗ phía dưới kia của chồng ta không có vấn
đề gì thì ta cũng không tiện đè ép ở phía trên cậu, mà cao tầng phía trên cũng sẽ
cố ý điều ta đi, để lại vị trí này cho cậu."
"Này này này! Cái gì gọi là chỗ phía dưới của chồng ta có vấn đề!" Marvalho
mặc áo tắm vừa lau tóc vừa đi ra, "Bây giờ cái vết ô nhiễm mới đến phía dưới
rốn ta, không phải hôm qua cô vừa xem xét à, còn cách chỗ đó rất xa nhé!"
Gaspol lắc đầu, nói: "Thật có lỗi, nhỏ quá nên không thấy rõ."
Marvalho: "Cô!"
Karen giải vây nói: "Trưởng khu nói cái vết ô nhiễm quá nhỏ."
"Ha ha." Marvalho ngồi xuống trên ghế sa lon bên cạnh, "Rõ ràng quá lớn nên
đau đến muốn chết, còn không phải vừa rớm nước mắt vừa giả bộ như không có
cảm giác mà nói: Có làm hay chưa, ta không cảm giác được."
Gaspol liếc qua Marvalho, nói: "Đó là nước mắt của sự khuất nhục."
"À, thế à!"
Marvalho tức giận tới mức tiếp đứng lên. Karen nhất thời hơi kinh ngạc, quan
hệ của hai người trong khoảng thời gian ngắn này phát triển với tốc độ kinh
khủng như thế sao?
Giống như từ lúc ở bờ hồ phía ngoài Đại học Trật Tự, Gaspol nói tục với
Marvalho, quan hệ của hai người, cũng chính thức phá tan mặt băng, chuyện
xảy ra sau đó cũng không thể cản.
Nhưng mà nếu nghĩ kĩ lại, mặc dù chuyển biến cực kỳ nhanh, nhưng cũng
không có gì là quá kỳ lạ.
Marvalho là đã sớm chủ động hạ thấp thái độ, đêm đó sau khi nói tục thì Gaspol
xem như cũng đã phá giới, cả hai đều là người thông minh, rất rõ ràng cuộc đời
của mình đã được sắp đặt như thế nào, nếu như không cách nào phản kháng,
vậy thì chủ động đi "Hưởng thụ" đi.
Chỉ có điều là bọn họ hơi không xem mình là người ngoài, những lời này thế
mà cũng có thể nói ở ngay trước mặt mình.
Bị khinh bỉ như vậy trước mặt bạn bè, Marvalho bị tổn thương rất nặng, hắn
nhịn không được mà "Lôi" Karen ra để trào phúng ngược lại: "Nhìn xem này,
khi đó cô vừa đến, Karen tới đây để đón tiếp, gọi cô là đàn chị, vừa mới được
bao lâu, bây giờ đến phiên Karen tới để tiễn cô đi đấy.
Cô nhìn xem kìa, Karen còn cầm quà cáp tới, suy nghĩ chu đáo dường nào, bây
giờ chắc là trong lòng cô rất là uất ức khó chịu nhỉ, mà còn phải ra vẻ bình tĩnh
không có việc gì mà hút thuốc à?"
"Ta đúng là rất uất ức khó chịu, nhưng chuyện này cũng không có gì liên quan
đến Karen chứ?"