các ngươi thật chậm chạp."
"Mỗi một tầng đều trận pháp riêng biệt, cho nên cho dù biết rõ thang máy xảy ra
vấn đề, biết rằng chúng ta gặp phải nguy hiểm, người ở phía dưới muốn đi lên
để cứu trợ, cũng rất khó khăn. Ngươi không phát hiện rằng tầng này cũng không
có cửa sổ sao, mà lại ngươi cũng không thể bay lên cao như vậy, sẽ bị trận pháp
của khách sạn tự động khóa mục tiêu tấn công.
Cũng bởi vì nơi này phòng ngự quá nghiêm mật, cho nên người cứu viện cần
thời gian khá lâu mới có thể đến nơi."
"Phòng ngự nghiêm mật như vậy, còn có thể để sát thủ tiến vào được sao? Nếu
như không phải là bởi vì Thần tử của chúng ta đủ mạnh, kết cục bây giờ của
chúng ta cũng sẽ không may mắn như vậy, đương nhiên, cũng bao gồm các
ngươi."
"Thưa vị Sainz này, có lẽ bây giờ ngài nên cân nhắc một việc, nếu như đây là
một cuộc ám sát do Trật Tự Thần Giáo chúng ta nhằm vào các vị thì ngươi làm
sao có thể chắc chắn rằng đội tiếp viện đang đến để ứng cứu mà không phải là
đến để giết các ngươi?"
Ngươi...
Saraina tóc tai rối bời vừa vén mái tóc dài che khuất tầm mắt lên vừa nhìn về
hình ảnh Ankara đang nhận lấy phiếu tên sách từ cha mình ở phía trước,
Hỏi:
"Đội trưởng Karen, ngươi cũng không nghi ngờ thích khách là do Nguyệt Nữ
Thần Giáo chúng ta sắp xếp sao?"
Karen lắc đầu, nói: "Không nghi ngờ."
"Vì sao?"
"Bởi vì không đáng."
Vì để được nhượng bộ và một chút đền bù trong lúc đàm phán mà không tiếc để
lộ gian tế của mình trong một Thần Giáo chính thống khác, không thể nói là lỗ
vốn, nhưng cũng không lời lãi gì... Cho nên tốn nhiều công sức để bố trí những
việc này cũng chẳng có ý nghĩa gì.
Saraina cười gật gật đầu, chỉ về hình ảnh ở trước mặt: "Ta nghe nói những vị
Chủ giáo và những vị cao cấp hơn của Trật Tự Thần Giáo các ngươi, cũng lưu
hành phong tục đưa phiếu tên sách sao?"
"Đúng thế."
"Đội trưởng Karen đã từng nhận được chưa?"
"Không có."
Ông nội đã từng cho mình hai phiếu tên sách, một phiếu đưa cho trang viên
Ellen xem như sính lễ, Bá tước Recar lúc trước sau khi biết được chuyện này
còn cực kỳ vui mừng, nhưng khi biết được hậu duệ của mình vậy mà lại đi viết
tên của dòng họ “Rafael vĩ đại” kia lên trên, kém chút nữa tức giận đến nỗi nhai
luôn cả cái bàn.
"Thật ra ta cảm thấy rất sùng bái Thần Trật Tự, ta cảm thấy ngài ấy vô cùng có
sức hút, cho nên ta cho rằng, năm đó giữa Nữ Thần Mặt Trăng và Thần Trật Tự
chắc chắn cũng có cảm giác giống như vậy."
Nghe nói như thế, trong đầu Karen không khỏi nhớ lại hình tượng con chó nhà
mình dùng móng vuốt mà xé rách cái đệm nằm.
"Tôi nghĩ, có lẽ vậy, là những vị Thần ưu tú trong cùng thời đại, giữa bọn họ
thưởng thức lẫn nhau, cũng là điều rất bình thường."
Dù sao thì sau khi cuộc đàm phán này kết thúc, nếu không có gì bất ngờ xảy ra,
ở trong thần thoại tự thuật, Thần Trật Tự sẽ có quan hệ mập mờ với Nữ Thần
Mặt Trăng Artemis.
Cho nên, những tín đồ đời sau có lẽ cũng không thua kém mức độ quan trọng,
họ không chỉ có thể tạo ra cho thần thêm một người anh em, mà còn có thể tác
hopwh tình nhân cho thần.
Lại liên tưởng đến một suy đoán phổ biến xuất hiện gần đây, đó chính là thần
linh đã bị ngăn cách ở một nơi nào đó, ở trong một vùng không gian khác.
Cảm giác này, thật giống như người hiện đại đốt vàng mã cho tổ tiên, hi vọng tổ
tiên ở một thế giới khác có thể tiêu xài.
"Ta thật sự rất muốn có một ngày, đảo Ám Nguyệt cũng có thể ở cùng chúng
ta."
Saraina nhìn về phía Ophelia, khóe miệng lộ ra nụ cười, sau đó, cô ta nói ra một
bí mật, "Đảo Ám Nguyệt rất có thể sẽ bị Trật Tự Thần Giáo xem như chip đánh
bạc trong lúc đàm phán với Nguyệt Nữ Thần Giáo chúng ta."
"Làm sao có thể!" Vẻ mặt của Ophelia không dám tin.
“Cái này không có gì là không thể nào, Đảo Ám Nguyệt quá nhỏ, nhỏ đến mức
ở trước mặt của thần giáo chính thống cũng chỉ là một món trang sức, chỉ cần
Nguyệt Nữ Thần Giáo chúng ta có thể cho ra giá cả hợp lý, Trật Tự Thần Giáo
vì cái gì mà không buông tay đây?"
Karen thì mở miệng nói: "Thưa ngài, ngài không nên dọa cô ấy."
Saraina nhìn về phía Karen: "A, ngươi cảm thấy việc này không có khả năng
sao?"
"Đúng vậy, tôi cảm thấy không có khả năng. Như ngài đã nói, đảo Ám Nguyệt
quả thật còn kém rất rất xa so với thần giáo chính thống, nhưng mất đi đảo Ám
Nguyệt hoặc là bán trao tay đảo Ám Nguyệt sẽ mang đến tổn thất và thiệt hại
vượt qua lợi ích sau này.
Bán trao tay đảo Ám Nguyệt cho bên khác thì Pamirez giáo sẽ nhìn chúng tôi
như thế nào, Luân Hồi Thần Giáo sẽ nhìn chúng tôi như thế nào, những thần
giáo và thế lực đã ký kết quan hệ hợp tác với chúng tôi lại sẽ nhìn việc này như
thế nào?
Cái giá tiền này, Nguyệt Nữ Thần Giáo không chịu nổi, cho nên, xin ngài đừng
hù dọa cô ấy nữa."
"Ha ha ha."
Saraina nở nụ cười.
Karen cũng cười theo.
Saraina còn đang tiếp tục cười.
Karen cũng chỉ có thể tiếp tục cười theo.
Saraina còn đang cười, khóe miệng Karen đã mỏi, chỉ có thể ngừng lại.
Nhưng tiếng cười của Saraina còn chưa dừng lại, thoáng một cái, ánh mắt của
tất cả mọi người ở đây đều có gì đó không đúng, bởi vì ý thức được đã có vấn
đề gì đó xảy ra, ngài Thần tử của Nguyệt Nữ Thần Giáo lúc trước vừa biểu hiện
vô cùng mạnh mẽ vào lúc này lại giống như đang mê mang.
Tiếng cười của cô ta bắt đầu trở nên trong trẻo, càng không ngừng vang vọng
bốn phía trên tầng này, sau đó dẫn dắt tất cả Ankara trong các bức tranh ở đây
cũng đều đồng loạt phát ra tiếng cười.
Tranh của Ankara trong các thời kì, từng Ankara theo các phong cách khác
nhau, bọn họ đều tách biệt khỏi khung cảnh được vẽ trên tranh mà cùng nhau
cười.
Cảnh tượng lúc này quái quỷ đến mức làm cho da đầu người ta tê dại.
Điều làm cho người ta kinh hãi nhất đó là một bức tranh to lớn được vinh dự
đưa vào trong « Ánh Sáng Trật Tự », bên trong bức tranh, Ankara với cơ thể đã
bị chia năm xẻ bảy, cười đến mức càng âm trầm và đáng sợ hơn.
Đột nhiên, tiếng cười im bặt mà dừng.
Saraina bỗng nhiên ngẩng đầu, nhìn về phía Karen, sau đó, cô ta mở miệng; mà
khi cô ta mở miệng thì hình chiếu của Ankara ở bốn phía xung quanh, cũng đều
đồng loạt mở miệng:
"Nói không sai, không hổ là tín đồ của con điếm Artemis kia, thật sự giống hệt
nhau, đều thích nằm mơ giấc mộng đẹp như thế này, ha ha ha."