thì đã bị tiếng đập cửa của Alfred đánh thức.
Điện thoại tới, tiểu đội tập hợp, khách sạn Ankara, tiếp tục chấp hành nhiệm vụ
bảo vệ.
Karen ngồi trên giường quay đầu nhìn về phía đồng hồ treo tường, chín giờ kém
mười lăm phút.
Cho nên, trừ đi thời gian mà mình tắm rửa, mình chỉ mới ngủ được hai tiếng.
So sánh với hành trình đặc sắc của ngày hôm qua, chỉ ngủ một giấc hai tiếng
chắc chắn là không đủ.
Sau khi rửa mặt xong, thay một bộ quần áo mới, Karen ngồi lên xe của Alfred
đi về hướng khách sạn Ankara.
Trên đường, Alfred đưa bữa sáng mà Healy đã chuẩn bị sẵn cho Karen, Karen
nhìn bánh gối và sữa bò ở trong túi, lắc đầu nói:
"Đợi chút anh ăn đi, tôi ăn không vào.."
Lúc con người ta ngủ không ăn thì khẩu vị cũng sẽ rất kém.
"Được rồi, thiếu gia."
Đúng mười giờ, Alfred đưa Karen đến trước cổng khách sạn Ankara.
"Hô..."
Alfred ngắm nhìn tòa khách sạn trang nghiêm lộng lẫy trước mắt, như đang tỏa
ra ánh sáng trong mắt anh ta.
Karen thấy anh ta như thế, cười nói: "Về sau nếu có cơ hội, chúng ta cũng mở
một cái khách sạn như thế."
Alfred cũng cười nói: "Được rồi, thiếu gia."
Sau khi xuống xe, Karen vác hộp kiếm và đẩy một cái vali quần áo nhỏ đến
trước cửa khách sạn, sớm biết hôm nay còn phải quay lại đây, hôm qua cũng
không cần phải thu gom đồ đạc mang về nhà.
Sau khi đưa ra giấy chứng nhận để kiểm tra, Karen được cho vào.
Số lượng bảo vệ trong chốt bảo vệ ở cửa cũng không thay đổi, nhưng trong lúc
bước vào trong có thể cảm nhận được số lượng bảo vệ đã được tăng lên gấp ba
lần so với hôm qua, biểu cảm trên mặt của tất cả mọi người đều tràn đầy sự
nghiêm túc.
Mặc dù giữa trưa hôm nay thì Trật Tự Nguyên Lão Hội mới chính thức thông
báo thần chỉ tuyên chiến cho tất cả giáo hội biết, nhưng rất hiển nhiên rằng, tin
tức Trật Tự tuyên chiến với Luân Hồi đã được truyền ra ngoài, tất cả mọi người
đều cảm thấy căng thẳng với cuộc chiến này, đương nhiên, phần nhiều vẫn là
hưng phấn.
Karen nhớ kỹ hôm qua đội trưởng đã từng nói qua, phía bên mình tập trung
càng sớm, cũng có nghĩa là tình thế cuộc chiến rất tốt, cho dù là « Tuần Báo
Trật Tự » cũng không có khả năng đăng tải tin tức của cuộc chiến, tất cả, đều
không cách nào tránh khỏi việc lạc hậu thông tin.
Đi vào tòa cao ốc của khách sạn, lại một lần nữa làm thẻ chứng nhận thân phận
ở quầy lễ tân, Karen đi tới cửa thang máy, ấn nút mở cửa thang máy.
Chỉ trong chốc lát, cửa thang máy mở ra.
Khiến Karen có chút ngoài ý muốn chính là, Richard đã đứng sẵn ở bên trong.
Càng làm cho Karen ngoài ý muốn đó chính là, sau khi nhìn thấy mình, Richard
trực tiếp lao về phía mình, giang hai cánh tay, ôm chặt mình, hai tay vừa dùng
sức ôm chặt sau lưng mình vừa nước mắt chảy tràn lan.
Cũng may là chỗ thang máy này cũng không có ai, nếu không thì rất xấu hổ.
"Được rồi, được rồi." Karen an ủi.
"Cám ơn anh, Karen, cám ơn anh, thật rất cám ơn anh."
"Được rồi, cầm đồ giúp ta đi."
"Được được!"
Richard định cầm hộp kiếm giúp cho Karen, lại bị Karen nghiêng người tránh
ra, Richard lập tức cười cười, giúp Karen nhấc vali hành lý, hai người đi vào
trong thang máy.
Cửa thang máy đóng lại, bắt đầu đi lên.
"Mẹ tôi nói, tối hôm qua nếu như không phải anh xuất hiện kịp thời, bà ấy và
cha tôi đã không còn sống, cám ơn anh Karen."
"Đây là việc ta phải làm."
"Ông nội nói, chờ đến sau khi chiến tranh kết thúc, sẽ mời anh tới nhà làm
khách, bà nội tôi tự mình xuống bếp nấu đồ ăn, anh là ân nhân của cả nhà chúng
tôi."
"Không cần phải khách sáo như thế."
"Tuyệt đối xin đừng nên từ chối, thật đấy."
"Được rồi."
Karen nhẹ nhàng bẻ bẻ cổ, xem như mình đến gặp bà ngoại vậy.
Anh ta đối với Karen vốn cũng không có tình cảm gì, bởi suy cho cùng lúc anh
ta đến thì "Karen" cũng đã chết, nếu không Dis cũng sẽ không sử dụng Nghi
Thức Đón Thần siêu quy cách.
Nhưng đối với người phụ nữ đã từng bảo vệ mình kia, trong lòng của anh vẫn
luôn biết ơn, xem như là đến gặp người nhà của bà ấy một lần đi.
"Tình hình hiến tranh tiến triển rất thuận lợi, đã công phá được ba thánh địa của
Luân Hồi Thần Giáo, ngoài ra còn có hai thánh địa lựa chọn đầu hàng, đây là
lúc tôi nhận được thông báo nhiệm vụ, ông nội có nói.
Tôi cảm thấy, bây giờ có lẽ Kỵ Sĩ Đoàn đang tập kết, chuẩn bị tiến đánh Luân
Hồi Cốc."
Karen lắc đầu, nếu chiến tranh tiến hành càng thuận lợi, Trật Tự Thần Giáo thì
nhận đủ lợi ích sẽ dừng tay lại, từ trước mắt đến xem, tầng lớp lãnh đạo của
Thần Giáo cũng không có dự định triệt để huy diệt Luân Hồi, bằng không bọn
họ cũng đã sớm được điều động, cũng sẽ không chấp nhận sự đầu hàng của các
thần quan trong tòa cao ốc giáo vụ của Luân Hồi Thần Giáo ngày hôm qua.
Cửa thang máy mở ra, Karen khoát tay với Richard, sau đó đi vào phòng của
mình, để hành lý và hộp kiếm xuống đất, Karen ngáp một cái, anh để ý đến cái
gạt tàn cũng đã có tàn thuốc mới, có nghĩa rằng Fanny và Peia cũng đã đến, thế
nhưng cũng không có ở trong phòng.
Karen tựa người lên giường, nhắm mắt lại, nghỉ ngơi một hồi thì có tiếng điện
thoại vang lên.
Xuống giường, cầm ống nghe lên lên, từ trong truyền ra âm thanh của Fanny ở
đầu dây bên kia: "Đến lầu một, chuẩn bị đón mục tiêu."
"Được rồi."
Karen vuốt vuốt cổ, ra khỏi phòng, đi thang máy xuống lầu 1