Trên bãi đất trống phía ngoài nhà khách, con cua với thể trạng khổng lồ kia lại
xuất hiện ở đó, nhà khách khi được đặt trước mặt nó, giống như món đồ chơi bỏ
túi.
Đây cũng là yêu thú chuyên dụng do học viện nào đó nuôi dưỡng, nhưng lúc đi
ngang qua phía dưới nó, Karen cảm nhận được một sự run rẩy đến từ linh hồn.
Không phải là của mình, mà là của sinh vật phía trên mình.
Karen ngẩng đầu, nhìn lên con cua một chút, cơ thể nó rất yên tĩnh, nhưng lại
cho người ta cảm giác giống như là đang cố gắng nín hơi thở, kiên trì chống lại
cái gì đó.
Là do mệt mỏi hay là buồn ngủ?
Karen không có suy nghĩ nhiều, đi vào nhà khách, lúc này trong phòng ăn lớn ở
lầu một, có mười mấy người đang liên hoan, lướt qua là có thể nhìn ra được là
thầy cô và học sinh đang tổ chức tiệc liên hoan chúc mừng cho một hạng mục
vừa được hoàn thành.
Vào giờ này, nhà ăn của trường học cũng có cung cấp bữa khuya, nhưng nếu so
sánh thì cũng rất khó mà ngang bằng với nhà khách, chưa kể đến cái khu vực
ven hồ kia, cũng không phải chi phí mà giáo viên và học sinh bình thường có
thể đủ khả năng tiếp nhận.
Karen bước lên lầu, trở lại phòng của mình, Philomena đang ngồi ở trên ghế,
cầm trong tay một quyển sách.
Cảnh tượng này có chút không hợp với hình tượng của Philomena, Karen vẫn
càng quen thuộc với bộ dáng khi cô cầm đao hơn.
Karen mở miệng nói: “Khí chất điềm đạm khi đọc sách, rất thích hợp cô.”
Philomena đứng lên, đặt quyển sách xuống, Karen để ý, quyển sách này hẳn
không phải là ấn phẩm xuất bản chính quy, mà là bút ký biên soạn lưu thông
trong nội bộ, phía trên còn có gia huy của nhà Guman.
Một bản bút ký quy nạp tổng kết các trận pháp phổ biến, mang tính chất thực
dụng, chủ yếu là để dạy người đọc phải làm như thế nào để phá giải và tránh né
các trận pháp này.
Không cần đoán, quyển sách này nhất định là do Richard mang đến cho cô ta.
Ở chỗ của Karen thật ra cũng có rất nhiều sách trận pháp và bút ký quý giá, là
quà tặng của ông Hoven và thầy Piro tặng, thế nhưng chúng cũng chỉ thích hợp
dành cho những nhà nghiên cứu trận pháp, cũng không thích hợp với
Philomena, bởi vì cô không có khả năng bỏ nghề “Ám sát” để bắt đầu tu hành
trận pháp từ số không.
Sức lực của mỗi người cũng là có hạn, Karen hiểu rõ, bản thân mình là một
trường hợp đặc biệt, hơn nữa chính trường hợp đặc biệt như bản thân mình cũng
có thể nhận thấy rõ ràng, nhiều thứ lúc đầu có thể học rất nhanh, nhưng đến giai
đoạn cần tích luỹ để thăng hoa, vẫn phải dừng lại để lắng đọng một cách
nghiêm túc, càng lên cao, càng không có đường tắt.
“Bộ trưởng, ta về phòng đây.”
“Được.”
Philomena bước ra của quay trở về phòng của minh, ban ngày thì cô được
Karen sắp xếp đến để trông nom Connor, mặc dù để cho cô đi trông nom một
con Cốt Long cũng có chút nguy hiểm....
Nhưng ai bảo lần này ra ngoài, ngay cả số lượng trợ thủ đi theo cũng bị giới hạn
đây.
Chờ đến lúc Đoàn điều tra tập hợp, thân phận của mình chắc là tương tự với tổ
trưởng chạy việc của một tổ nhỏ.
Karen nhớ kỹ trước đây khi Trật Tự Thần Giáo tham gia hội nghị ở Đảo Ám
Nguyệt, Đại chủ giáo tiền nhiệm Waffron khi đứng trước những vị đại lão thật
sự kia, cũng chỉ ngồi ở ghế chót.
Connor đang đứng trước cửa sổ, nhìn chằm chằm vào con cua lớn ở phía ngoài,
một ngón tay đặt ở trong miệng mà hút vào.
Karen đi tới, đưa tay sờ sờ đầu cô bé, hỏi: “Đang suy nghĩ gì đấy?”
Connor trả lời rất thành thật: “Chắc thịt nó ăn rất ngon nhỉ.”
Karen rốt cuộc hiểu ra được cái cảm xúc đặc thù mà mình cảm nhận được lúc
trước khi đi phía dưới con yêu thú kia là gì.
Giữa những loại yêu thú, là có cảm giác tương tác đặc thù.
Con yêu thú thể trạng rất lớn này, đang bị một con rồng con có truyền thừa của
Long Thần thèm nhỏ dãi.
“Ngươi đã từng ăn nó chưa?” Karen hỏi.
“Không có, nhưng chắc hẳn là sẽ ngon hơn là ăn thuốc, ta chưa từng ăn, nhưng
ta cảm thấy, nó sẽ rất ngon.” Dừng một chút, Connor lại bổ sung, “Sẽ có rất
nhiều lòng đỏ trứng.”
“Đó là gạch cua.”
“Lòng đỏ cua.”
Kevin vì duy trì màu lông của mình, thường ăn chút lòng đỏ trứng để bồi bổ,
mặc dù nhúm lông bị hói trên đầu vẫn không thể mọc lại.
Connor không biết gạch cua là cái gì, nhưng trong nhận thức của cô bé, hoặc có
lẽ, giống như trong trí nhớ của truyền thừa mà Marvalho nhận được, chắc có ghi
lại hình ảnh và cảm giác về thứ đó.
Yêu thú có thể trạng lớn như thế, đối với Long tộc thật sự hùng mạnh, chính là
một con cua rất ngon lành.
“Hấp lên ăn thì ngon.” Karen nói.
Connor lắc đầu, phản bác: “Đem nướng, đem nướng.”
“Nếu đem nướng thì sẽ dùng quá nhiều hương liệu, mất đi hương vị gốc của
nguyên liệu, hấp có thể giữ lại hương vị tươi ngon nhất.”
Connor tiếp tục lắc đầu: “Không, đem nướng!”
“Có thể chấm dấm, trong nhà có một bình dấm.”
Nhưng mà, một con cua lớn như thế, cái bình dấm trong nhà, còn chưa đủ chấm
để chấm cho một cái chân cua.
Connor dùng sức lắc đầu: “Nhất định phải đem nướng!”
“Trẻ con ăn nhiều hương liệu quá cũng không thích hợp.”
Connor ngẩng đầu, nhìn xem Karen, cô bé rất không vui.
“Một nửa đem nướng, một nửa còn lại thì hấp.”
“Tốt lắm.” Connor lập tức nở nụ cười.
Ai, dù sao cũng là đứa bé do Pall dạy dỗ.
Cả hai một lớn một nhỏ nhìn về con cua lớn phía ngoài cửa sổ, thương lượng
phương pháp chế biến.
Karen đi vào phòng tắm tắm rửa, lúc đi ra, trông thấy Connor đang ngồi ở trước
bàn trà, dùng thuốc.
Đối với Connor kinh nghiệm sống chưa nhiều mà nói, trên đời này trước mắt có
hai chuyện có thể để cho cô bé cảm thấy đau khổ nhất, xếp thứ nhất là tắm rửa,
xếp thứ hai chính là uống thuốc.
Nhưng hết lần này tới lần khác, hai chuyện này, mỗi ngày cô bé đều phải đối
mặt.
Lúc Karen nằm trên giường đọc sách, Connor đã uống thuốc xong, tự mình cầm
lấy khăn lông khô và quần áo đi vào phòng tắm.
Lúc tắm rửa xong đi ra, trên người cô bé mặc cái áo sơ mi trắng của Karen đã
được sửa lại.
Đây là thói quen từ trước đến nay của Connor, Pall muốn dựa theo phong cách
trước kia của mình mà sửa soạn cho cô bé thành một bé loli cao quý ưu nhã;
Nhưng Connor không thích, cô bé chỉ mặc quần áo cũ của Karen.
Trên danh nghĩa là vì bình đẳng, nhưng từ góc độ tâm lý học mà nói, là do quần
áo của Karen có thể an ủi và khiến nội tâm Connor yên ổn