Karen cảm thấy có chút không thoải mái, bởi vì trước lúc sự chuyển hướng xuất
hiện cũng không có bất cứ sự dẫn dắt nào, mà còn khác biệt quá lớn với khung
cảnh và không khí của câu chuyện trước đó. Nhân vật chính vào đêm trước
ngày quyết định thổ lộ tình cảm, đi đến nhà mà cô gái mình thích, lại phát hiện
mọi người trong nhà đang mài dao, ông bà, cha mẹ, các anh chị em vừa mài dao
vừa nói ngày mai phải đối phó nhân vật chính như thế nào, nên phân thây, nấu,
hầm hoặc ướp gia vị ra sao.
Nhân vật chính bò tới trên góc tường vừa lúc nghe được cuộc đối thoại, bị hù
sợ, đêm đó lập tức thu dọn đồ đạc chuẩn bị chạy trốn, trên đường gặp phải
"Thôn trưởng" của nơi này và các nhân vật khác, bọn họ đều rất quan tâm mà
hỏi thăm nhân vật chính đã trễ như vậy còn muốn đi đâu? Những nhân vật này
lúc trước khi nhân vật chính vừa đến nơi đây đều từng quan tâm tới hắn, cũng
đều được giới thiệu, nhưng ở trong sự miêu tả, mỗi một câu mà bọn họ nói đều
có ẩn chứa ý nghĩa khác.
Giống như trong lúc bất thình lình, tất cả mọi người trên toà đảo này, đều có
một gương mặt đen tối khác, chuẩn bị tra tấn sát hại nhân vật chính. Cuối cùng,
nhân vật chính dựa theo sự cơ trí của mình không ngừng ứng đối, sau đó chạy
trốn tới bến tàu, trèo lên một chiếc thuyền.
Lúc thuyền đang ra biển, người chèo thuyền bỗng nhiên lộ ra nụ cười của thú
dữ, muốn giết chết nhân vật chính, đang lúc nhân vật chính sắp bị giết chết,
trong lúc giãy giụa giằng co, người chèo thuyền bị nhân vật chính đẩy rớt xuống
biển, không chờ đến lúc người chèo thuyền bò lên, hắn đã bị một con hải thú
cắn lấy rồi lôi xuống biển. Nhân vật chính lập tức chèo thuyền rời khỏi nơi này.
Phần trước và phần sau của câu chuyện này, đều là lấy phương thức bút ký mà
ghi lại, nhẹ nhàng khôi hài hài hước, chi có là một đoạn chuyện kể này, để
Karen có cảm giác như khi đọc « Liêu Trai » đời trước. Đều có tín ngưỡng mặt
trăng, lại muốn giết nhân vật chính là tín đồ của Nguyệt Thần?
Karen cầm lấy bút máy, vẽ lên hai cái vòng tròn. Chẳng lẽ, nhân vật chính đã
lên Đảo Ám Nguyệt?
Nhưng đảo Ám Nguyệt chỉ thờ phụng Ám Nguyệt, bọn họ thậm chí cũng không
biết Ám Nguyệt là Nữ Thần, bản thân Ophelia là Vương tộc cũng không rõ ràng
về chuyện này cho đến khi mình kể cho cô ấy biết.
Tuy vậy thì truyền thừa của Nữ Thần Ám Nguyệt có khả năng cũng không chỉ
giới hạn ở trên Đảo Ám Nguyệt, chỉ có thể nói, đảo Ám Nguyệt là kế thừa một
bộ phận truyền thừa rồi phát triển được thành một thế lực nhỏ. Ở trong dòng
sông lịch sử, không biết có bao nhiêu tín ngưỡng và truyền thừa đã bị chôn vùi.
"Ha ha, thắng rồi, ta đoán được thân phận của Phù Thủy và Thợ săn, ván này
đúng là gặp thần giết thần.”
Mota là phe Sói thắng, lúc này cũng khó tránh khỏi kích động và vui sướng
trong, nhưng sau khi nói xong lời này thì hắn lập tức ý thức được mình phạm
vào điều kiêng kị, hai tay đặt trước người, thành kính nói: "Xin ngài khoan thứ
cho sự mạo phạm của tôi, ca ngợi Nguyệt Thần.”
"Phù!
Sau khi Mota cất lên một tiếng ca ngợi này, chiếc giếng nằm giữa hố sâu trong
rừng kia, bỗng nhiên lóe ra một chùm ánh sáng màu hồng.
Ngay sau đó, mặt nước trong giếng vốn đang trong vắt, bắt đầu dần dần biến
thành màu đỏ, một bóng người phụ nữ mặc váy dài màu đỏ lộng lẫy từ từ trồi
lên miệng giết.
Chân tay của cô ta có chút cứng đờ, từ từ giơ tay lên, trên người liên tục phát ra
âm thanh vang giòn, ở trong cái hố yên tĩnh này, âm thanh như vậy để người ta
tê cả da đầu. Mặt của cô ta hoàn toàn bị mái tóc dài bao phủ, không thấy rõ
khuôn mặt.
Lập tức, cơ thể cô ta bất động, chỉ còn lại đầu, vẫn đang trong tư thế nghiêng ta
mà "lắng nghe" xung quanh, giống như là đang tìm kiếm thứ gì, tìm phương
hướng. Tất cả cảnh vật lúc này, đều lộ ra vẻ im ắng.
Một ván mới bắt đầu.
"Ca ngợi Nguyệt Thần, ta lấy được một là bài tốt." Anse vừa cười vừa nói. Puer
lập tức chỉ trích nói: "A, ngươi không thể làm như vậy, như vậy phạm quy!"
Anse lập tức ý thức được, vội nói: "Thật ngại quá, lỗi của tôi, bỏ ván này, có
được hay không?"
Đây là câu nói mà lúc trước mọi người cấm không được nói, bởi vì câu này
cũng ngang với câu "Ta thề với trời, ta là phe dân".
"Được rồi, bắt đầu lại, chia bài đi."
"Răng rắc!"
Người phụ nữ áo đỏ xác nhận phương hướng, cơ thể của cô ta bắt đầu lướt đến,
từ bên trong cái hố có âm thanh ngâm tụng trầm thấp đang truyền đến, giống
như là một nghi thức thần bí đã bị ngắt quãng trong suốt biết bao năm tháng,
vào lúc này lại bị mở ra một lần nữa.
"Ừm, mệt rồi, nên nghỉ ngơi." Karen khép quyển sách lại, nhẹ nhàng vuốt vuốt
cổ, nhìn bộ dáng của bọn họ chắc hẳn là muốn chơi đến đêm khuya, được rồi,
mình nên nghỉ ngơi sớm một chút để chuẩn bị điểm tâm cho bọn họ vào sáng
mai. Đang lúc Karen chuẩn bị đi vào cái lều vải mà Ventura dựng trước cho
mình, bỗng nhiên cảm thấy mình hốc mắt của mình hơi nóng lên.
Hả?
Có chuyện gì xảy ra?
Karen hơi nghi ngờ một chút mà ngẩng đầu, nhìn lên mặt trăng trên bầu trời,
phát hiện mặt trăng đã biến thành màu đỏ máu.
"Alfred, rót cho ta ly nước.”
"Được rồi, thiếu gia." Alfred lập tức đứng dậy, rót một ly nước đến cho Karen.
"Ánh trăng đêm nay không tệ." Karen nói. Alfred ngẩng đầu nhìn một chút,
cười nói: "Đúng vậy, thiếu gia, ánh trăng rất đẹp."
"Ừm."
Chờ đến khi Alfred trở về tiếp tục trò chơi, Karen bưng ly chén không có đi vào
trong lều vải, mà là đi tới một tảng đá ở ngoài mà ngồi xuống.
"Là do Con Mắt Ám Nguyệt của ta đã xảy ra vấn đề gì rồi sao?"
Karen vừa nhẹ nhàng xoa nắn hai mắt của mình vừa thỉnh thoảng ngẩng đầu
nhìn nhìn lên mặt trăng trên đỉnh đầu, vẫn là một màu đỏ như máu.
Đột nhiên,
Bên tai Karen truyền đến âm thanh của một người phụ nữ xa lạ:
"Cảm ơn ngươi đã đưa tế phẩm tới.”