"Đôi lúc sự tôn trọng cũng chỉ là một lớp phù du ở bên ngoài mà thôi.”
"Nhưng nó cũng là thứ không thể thiếu."
"Ai."
Saraina người lưng vào đằng sau, dùng mu bàn tay chống cằm, nhìn xem Karen,
cười hỏi: "Ta nghe nói giữa đội trưởng Karen đây và tiểu thư Ophelia có một
câu chuyện được lan truyền đấy nhi?"
Karen trả lời: "Đây đều chỉ là lời đồn."
Saraina lắc đầu nói: "Thật sao?"
Karen nhún vai, học theo trạng thái lúc này của Saraina, thả lỏng giống như khi
bạn bè nói chuyện, mở miệng nói:
"Nếu như ngài Thần tử không thấy ngại, sau chuyến hành trình lần này thì có lẽ
cũng sẽ có tin đồn giữa ngài và tôi lan truyền ra bên mặt."
"Càn rỡ." Sainz giận tái mặt, mở miệng nói.
Saraina đưa tay chỉ Sainz, nói: "Càn rỡ."
Sainz lập tức khôi phục vẻ mặt, tư thế căng cứng giống như mọi lúc đều chuẩn
bị ra tay trừng trị người mạo phạm cũng mềm mỏng lại.
Saraina nói: "Ta rất không thích bị quấy rầy trong lúc đang tán ngẫu, ngươi biết
không, có một số người cũng không hiểu được một không khí tán ngẫu tự nhiên
quý giá đến chừng nào."
"Ngài nói không sai."
Saraina cúi đầu nhìn thoáng qua tấm thảm dưới chân, hít mũi một cái, nói:
"Hương vị rất thơm ngọt, còn nữa không?"
"Blanche."
"Vâng, đội trưởng."
Blanche lập tức bắt đầu rót đồ uống cho mọi người.
Uống một hớp, Saraina hỏi: "Đây là loại thức uống gì?"
"Thưa ngài, đây là thứ tôi tự làm." Blanche đáp lại nói.
"A, vậy sao, uống rất ngon."
"Cảm tạ ngài."
"Bên trong có bỏ thêm tinh chất chiết xuất từ cánh hoa phải không?"
"Đúng thế."
"Ta thích cánh hoa."
Trên đường đi, trong lòng Karen vẫn cảm thấy thấp thỏm, anh rất lo lắng trên
đường đến khách sạn sẽ gặp phải tập kích, dù sao thì chuyện như vậy trước đây
cũng đã từng xảy ra.
Đợi đến cuối cùng khi tiến vào khách sạn Ankara, Karen thở phào nhẹ nhõm,
một công đoạn không thể khống chế cũng đã kết thúc, ở trong khách sạn Ankara
thì cũng không cần lo gặp phải tập kích.
Quá trình nhận phòng rất nhanh, sau đó thì vào thang máy, mỗi một giai đoạn
đều là một lớp bảo vệ, mà phòng trong khách sạn là nơi an toàn nhất.
"Mời ngài vào."
Saraina đi đến trước cửa sổ, nhìn xem bầu trời và biển cả ở phía ngoài, cảm khái
nói: "Ta cực kỳ thích phong cảnh nơi này, đội trưởng Karen, thời tiết ở Wien
thường xuyên là như vậy sao?"
"Đúng vậy, thưa ngài, những lúc trời nắng ở Wien thật sự tương đối ít."
"Ta rất thích loại cảm giác này, giống như khung cảnh được phủ thêm lên một
lớp màu vẽ, có một loại cảm giác giống như tranh thủy mặc để ta khó có thể
hình dung.”
Karen mở miệng nói: "Một cảnh đẹp, có thể khiến người ta hòa cảm xúc của
mình vào trong."
Nghe được câu trả lời này, Saraina có chút ngoài ý muốn quay người nhìn
Karen, sau đó lại nhìn Ophelia một chút, cười.
Nói: "Ta có thể hiểu được. Ta là người rất biết cân nhắc đến cảm xúc của người
khác, cho nên khi nói chuyện cũng sẽ không để cho người ta khó xử, nếu như
lần nào ta nói chuyện khiến ngươi không thoải mái…Đừng suy nghĩ nhiều, ta là
đang cố ý.”
Ophelia không có tiếp lời, cô muốn duy trì vẻ không quen, không có gì quan hệ
với Karen.
Trên thực tế thì quan hệ giữa cô và Karen phần lớn vẫn là quan hệ hợp tác, ví
như con đường mậu dịch giữa Đảo Ám Nguyệt cùng trang viên Ellen, đang
không ngừng cung cấp lợi ích cho karen, nếu không thì chi phí cho việc chế tạo
quan tài, trận pháp ở trong khán thính phòng kia, cũng như chi phí vận hành và
bảo dưỡng từ đâu mà ra?
Ừm, cũng rất tốt, quan hệ lợi ích thì thường càng khó phá vỡ hơn.
Để Karen cảm thấy có chút ngoài ý muốn chính là Saraina không có hầu gái, mà
người hầu nam tên Sainz này đã bắt đầu mở nước trong bồn tắm cho Saraina,
chả nhẽ muốn hầu hạ cận thân trong cùng một phòng?
Chẳng lẽ cái tên Sainz này là thái giám?
"Sau đó thì trà chiều của ngài sẽ được mang đến, nếu như ngài có dặn dò đặc
biệt gì về thức ăn thì đêm nay có thể nói cho tôi biết, vì lý do an toàn, nơi này sẽ
không thay đổi menu định sẵn trong ngày.
Tám giờ tối sẽ có một buổi tiệc chào mừng, trong lúc này, trước hết thì ngài có
thể nghỉ ngơi."
"Được rồi."
"Vậy chúng tôi sẽ không quấy rầy ngài nghỉ ngơi, lúc tám giờ kém mười lăm thì
tôi sẽ đến để nhắc nhở ngài về bữa tiệc."
"Ừm."
Karen và Ophelia ra khỏi phòng, đóng cửa lại.
Ophelia cúi đầu nhìn lên tay mình, lúc này Karen mới để ý đến làn da trên tay
của cô nổi lên những mảng đỏ, giống như bị bỏng, nhưng lúc trước cô vẫn kiên
trì chịu đựng, không có tỏa ra bất cứ vẻ khác thường nào.
Lúc nãy Saraina ở trên xe có vuốt ve tay của Ophelia rất lâu, trong lúc đó, cô ta
đã đang thử thăm dò, mà lại dùng một phương pháp rất thẳng thắn.
"Để tôi gọi Blanche đến trị liệu cho cô." Karen nói.
"Không có việc gì." Ophelia lắc lắc tay, "Vấn đề nhỏ."
Sau đó, Ophelia nhìn về phía ánh mắt của Karen, dùng một loại phương thức
yên lặng để nói cho Karen biết, cô ta đã thăm dò tôi, nhưng có lẽ không có thăm
dò ra được kết quả, cho nên, xin hảy cẩn thận. Karen gật đầu với Ophelia.
Chờ đến khi Ophelia đi về phòng của mình, Karen mở cửa phòng mình ở phía
đối diện ra, sau khi vừa đóng cửa phòng lại, ánh mắt Karen trầm xuống, anh tức
giận.
"Blanche, đến phòng của Ophelia giúp cô ấy trị liệu cánh tay."
"A, được, đội trưởng." Blanche mở cửa đi ra khỏi phòng.
Karen ngồi xuống trên ghế sa lon, Ashley bưng đến cho anh một ly nước đá,
thấy vẻ mặt của đội trưởng không dễ chịu, cô cũng không nói gì thêm
Karen nhẹ gật đầu với cô: "Nghỉ ngơi đi."
"Được rồi, đội trưởng."
Ashley mở cửa phòng trong, trở lại gian phòng của mình.
Thật ra thì có thể tự xin phép chọn loại phòng, hoặc là nói mình nguyện ý bù
thêm một phần chi phí, cho nên lúc trước Karen sở dĩ sẽ cùng Fanny và Peia
ngủ trên cùng một cái giường có khả năng rất lớn là bởi vì Neo không muốn bỏ
tiền.
Lần này Karen đã xin phép trước, khách sạn cũng phê chuẩn, tuy nhiên cũng
không để anh chi trả chi phí, nguyên nhân là Alfred và người tình bán lá trà của
chủ bộ phận hậu cần trong khách sạn nói chuyện với nhau rất ăn ý.
Đúng vậy, ngươi mãi mãi cũng có thể tin tưởng vào sức hút của Alfred