"Đúng vậy, đội trưởng, vận may của bọn hắn hơi tệ, lúc đầu có thể không chịu
thương tổn gì ngoài mấy vết thương ngoài da, nhưng ba cái người kia lại muốn
ra tay để bắt giữ trước một tên quản lý thật sự của nơi này, kết quả bị người ta
dùng một món Thánh khí thuộc tính Hỏa phản kích thành công.”
"Có bắt được cái tên quản lý kia không?"
"Bắt được, bắt sống."
"Rất tốt, người chết thì phát một khoảng tiền trợ cấp, tang lể để Nhà Tang lễ của
ta xử lý. Hai người trọng thương... Bọn họ không phải tiếp nhận nhiệm vụ từ đại
khu, vậy thì cũng không thể trị liệu miễn phí ở bệnh viên giáo hội, trước hết phí
điều trị chúng ta cứ chịu đi."
"Được rồi, đội trưởng." Fanny nhẹ gật đầu.
"Đúng rồi, tài chính của văn phòng chúng ta có bao nhiêu?"
"Nếu như ta nhớ không lầm mà nói, văn phòng chúng ta trên sổ sách còn có
mấy khoản tiền phí trang trí chưa được thanh toán."
Karen còn cố ý dừng lại suy nghĩ về câu nói này, hỏi:
"Có nghĩa là văn phòng của chúng ta không chỉ không có phiếu điểm mà còn
đang mắc nợ?"
"Đúng vậy, đội trưởng, nhưng mà ngài không cần phải lo lắng, trong cái rạp
chiếu phim này chúng ta kê khai ra được không ít tài sản, chỉ có điều còn đang
trong quá trình khống chế, nhưng dựa theo lệ cũ thì tình trạng kinh tế của văn
phòng chúng ta có thể bắt đầu có tiến triển tốt đẹp."
"Ừm, việc này thì giao cho cô làm, đúng rồi, Alfred đâu?"
"Alfred đang tự mình thẩm vấn Vicole."
Ở chỗ hành lang, Philomena đang ngồi trên ghế dài, dựa người vào phía sau.
Bên cạnh có người đang nói chuyện về tình tiết vụ án, có người đang phân tích,
có người đang đưa lên vật chứng... Cô, không có chuyện để làm.
Là người biết đánh nhau nhất trong tiểu đội ngoại trừ đội trưởng, ngoại trừ việc
đánh nhau, những việc cô có thể làm khác cũng không nhiều.
"Để ta kể cho cô nghe, lúc ấy ta sợ ngây cả người, ta cho rằng là dây leo mà
thuật pháp của hắn triệu hồi ra có thể cột chặt ta lại, giống như là cột miếng thịt
heo rồi quăng xuống dưới đất, không có cách nào để tránh khỏi, nhưng mà cô
đoán xem cảm giác sau khi bị trói của ta là gì? Ta thử một cái, ta thế mà có thể
tránh thóat được?
Ngay cả ta đều cảm thấy rất bất ngờ và vui mừng, thậm chí không thể nói nên
lời, trời ạ, cường độ thuật pháp của hắn ta vậy mà thấp như vậy sao? Ôi, ta thật
hi vọng tất cả Phán quyết quan trên đời này đều có trình độ giống như hắn, vậy
thực lực cá nhân của ta cũng vì thế mà được tăng lên, haha."
Richard đang ngồi đó mà không ngừng kể lại những gì mình trải qua trong lúc
chiến đấu với Vicole, thật ra cũng không có mấy người đang thật sự lắng nghe,
bởi vì cậu ta đã kể qua một lần, Richard cũng biết mình đã nói qua một lần,
nhưng cậu ta vẫn phải nói, bởi vì Philomena đang ngồi ở đối diện, nhìn xem
mình, giống như là đang nghiêm túc lắng nghe mình kể chuyện, còn thỉnh
thoảng suy tư, nhíu mày và những động tác phản hồi nhỏ khác. Richard rõ ràng,
bây giờ cô ta ngồi một mình cảm thấy cực kỳ nhàm chán; những người khác có
việc đang bận, cô thì không có chuyện gì để làm, lộ ra cảm giác dư thừa và xấu
hổ.
Dù là những người khác sẽ không suy nghĩ và đối xử với cô như vậy, nhưng tự
bản thân cô sẽ cho rằng là như vậy.
Cho nên Richard chỉ có thể tiếp tục kể lại câu chuyện của mình, phối hợp
Philomena, để cho cô có cảm giác mình đang làm chuyện gì đó. Chỉ cần có cơ
hội có thể cống hiến vì đoàn đội, Richard sẽ tuyệt đối không bỏ qua, so với cảm
giác dư thừa trong nội tâm của Philomena, thì cậu ta cảm thấy mình thật sự rất
dư thừa trong tiểu đội.
"Karen."
"Đội trưởng."
Lúc Karen đi tới, Richard và Philomena đều chào hỏi Karen.
"Câu chuyện của Richard vô cùng đặc sắc nhỉ?" Karen hỏi Philomena.
Philomena lắc đầu, bình luận: "Hai kẻ yếu đuối."
Karen cười cười, nói: "Cũng chỉ có cô nguyện ý nghe cậu ta kể, bằng không cậu
ta cũng nhịn gần chết."
Philomena trừng mắt nhìn, không có tiếp tục miêu tả câu chuyện như vừa nãy,
mà là sửa lời nói: "Nghe một chút thì cũng không tệ."
"Đúng đấy, rất đặc sắc đó, Karen, tôi cảm thấy đây là một trận đánh hay nhất
của tôi từ trước đến giờ!
"Lời này của cậu tuyệt đối đừng có nói ở trước mặt ông nội cậu, ông ấy thế
nhưng có kỳ vọng rất cao đối với cậu đấy."
"Tôi biết."
"Ta đến phòng thẩm vấn xem thử, các ngươi cứ tiếp tục trò chuyện."
Điều đáng được ăn mừng đó chính là, đồ đạc trong văn phòng mặc dù hơi cũ kỹ
một chút, cũng không được giữ gìn tỉ mỉ, nhưng công năng nên có thì vẫn đều
có.
Karen đi vào trong căn phòng bên cạnh phòng thẩm vấn, thông qua tấm kính,
trông thấy Vicole đang ngồi bên trong mà bị Alfred thẩm vấn.
Sau khi vào trong văn phòng, Vicole rất kiên cường, bởi vì hắn vừa mới kiểm
tra tình trạng cơ thể. Biết bên phía Karen không thể nào bạo lực gì hắn nữa.
"A, đội trưởng nhìn kìa, hắn lại bắt đầu xuất hiện cái triệu chứng muốn ăn đòn
rồi, ta cảm thấy đây cũng thiên phú của gia tộc hắn đấy."
Wilker rất không thoải mái mà nói.
"Chờ đến khi nhân chứng vật chứng chuẩn bị kỹ càng, chứng cứ vững chắc, thì
tiến hành đệ trình lên phía trên để phê duyệt đi, lần này hiệu suất ở phía trên
cũng sẽ rất cao."
"Đúng vậy, bây giờ tôi đã nghĩ đến cảnh tượng hắn ta trong lúc tuyên án, không
chờ kịp mà muốn xem sự chuyển biến trên khuôn mặt của hắn rồi.”
Karen đưa tay lật cuốn sổ ghi chép của Wilker một chút, hỏi:
“Hắn vẫn luôn cứng miệng đúng không?"
"Đúng vậy, không chịu nhận, chỉ nói là mình đến nơi đó xem phim, những
chuyện khác đều là vu oan hãm hại."
"Chúng ta cứ tập trung đi theo quy trình là được."
Cái này, Karen trông thấy Alfred lấy "Di thư" của Pavaro tiên sinh ra.
Karen cũng thuận thế mở cửa, đi vào phòng thẩm vấn.
Alfred hỏi: "Ngươi biết thẩm phán quan Pavaro không"
“Nhận biết, đương nhiên nhận biết, hắn là một tên Thẩm phán quan dưới trướng
của ta”
"Ở trong cái bức thư này, ngài Pavaro có viết về chuyện của ngươi và ông ấy."
"Giữa ta và hắn có thể có chuyện gì cơ chứ? Chúng ta chỉ có quan hệ làm việc,
trên phương diện tư nhân cũng không có gì liên quan.
Ai, ta bỗng nhiên nghĩ đến một con chó lang thang ta đã gặp lúc trước, khi đó,
nó dắt theo một con chó cái và hai con chó con đang lang thang rất thê thảm, hai
con chó con còn bị bệnh, thật đáng thương nên ta có ý tốt đút cho nó ăn, nhưng
nó còn không vừa lòng, trách ta cho ăn nó đồ ăn quá ít, cứ hướng về phía ta mà
sủa, ta chỉ có thể cho nó thêm một chút đồ ăn.
Những thức ăn này đối với ta mà nói, vốn cũng không tính là gì, nhưng loại cảm
giác này, để cho ta cảm thấy cực kỳ không thoải mái, ta nguyện ý cho ngươi ăn
cũng đã là vinh hạnh lớn bằng trời của ngươi, ngươi thế mà còn dám đưa ra yêu
cầu với ta? Ta đã nghĩ, có nên đi phá hủy cái ổ chó rách nát kia không, hai con
chó con dáng dấp ngược lại cũng rất đáng yêu, sinh đôi, có một loại cảm giác
đặc thù, nhưng rất đáng tiếc, có bệnh, cũng ngại bẩn.
Nhưng con chó cái kia rất không tệ, ta ngẫu nhiên cũng sẽ đổi khẩu vị một chút,
phụ nữ có chồng có thể khiến người ta muốn ngừng mà không ngừng được.
Kết quả ngươi có biết ta gặp được gì ở trong ổ chó đó không?
Ánh mắt Vicole nhìn về phía Karen đang ngồi ở phía đối diện mình, vừa cười
vừa nói:
"Nếu như không phải ngươi cũng ở bên trong cái ổ chó đó, cả nhà bọn nó đều
đã chết từ lâu."