lần.
Nhưng bởi vì mấy lần trước bị Karen ném mặt đập xuống sàn và lên trên vách
tường, trên mặt vốn là có vết thương, dùng sức chà xát như vậy, trực tiếp chà
đến nỗi trào máu mũi.
"A... Ha ha."
Một màn này thật sự là quá buồn cười, Karen cũng không thể nhịn được, nở nụ
cười.
Tiểu thư Dinah hít sâu một hơi, nhìn xem Karen đang xem mình như trò cười,
cũng không tiếp tục tức giận, mà là giơ tay lên, muốn ngưng tụ ra Thuật Trị
Liệu, nhưng bởi vì lúc trước sử dụng công kích tinh thần bị Karen phá giải,
khiến cho năng lượng linh tính trong cơ thể vẫn còn đang hỗn loạn, thử dùng
Thuật Trị Liệu đơn giản liên tục mấy lần đều không thể thành công.
"Ai."
Karen thở dài, ngồi xổm xuống ở trước mặt cô, mở tay ra, ngưng tụ ra Thuật Trị
Liệu tạo thành một cái lồng phủ xuống trên người cô.
Tiểu thư Dinah bĩu môi, thỉnh thoảng dùng con mắt nghiêng sang nhìn Karen,
còn có chút kiên cường, nhưng cũng có chút cảm động.
Nhưng rất nhanh, cùng với một câu nói tiếp theo của Karen, cảm xúc cảm động
vừa dâng trong nháy mắt đã lập tức biến mất:
"Không biết đánh nhau, thì tính tình phải học cách khiêm tốt một chút, người
bên ngoài bảo vệ mình cho dù có tốt, nhưng có một số việc cuối cùng vẫn cần
dựa vào năng lực của mình để đối phó, ví như khi mình phát cáu, mình có bản
lĩnh có lực lượng, lúc này mới thật sự hài lòng."
"Ngươi có thể đừng giáo dục ta hay không? Những lời giáo dục này, ta ở nhà
đều nghe chán rồi."
"Đó là bởi vì ngài không có thật sự nghe vào tai."
"Những đạo lý này, ta đã sớm hiểu rõ."
"Như thế thì rõ ràng người vẫn không hiểu rõ, đạo lý thật sự, mãi mãi cũng là
cảm nhận nó lặp đi lặp lại sẽ cảm nhận được điều khác biệt, mà không phải cắn
một cái nuốt vào miệng thì hoàn toàn rõ ràng."
"Ngươi làm sao lợi hại như vậy được?" Tiểu thư Dinah hiển nhiên càng chú ý
đến điểm này, "Là bởi vì không ai ở bên cạnh để bảo vệ ngươi à?"
"Không phải, ta vẫn luôn được bảo vệ rất tốt, có thể nói, là vô cùng tốt."
"Vậy ngươi..."
"Muốn ra ngoài xem thử phong cảnh, thì phải dựa vào hai chân của mình mà đi
đường, nếu không thì phong cảnh ở bên đường, cũng không thuộc về ngài."
Tiểu thư Dinah quay mặt đi.
"Được rồi." Karen thu tay về, "Vết thương không nặng, ngày mai hoạt động bắt
đầu phải không, sau khi trở về trang điểm một chút thì cũng không nhìn ra
được."
Lúc đánh nhau Karen cũng không ra tay độc ác, mặc dù cô bé này nhiều lần đều
vô cùng chật vật, nhưng đều là một chút vết thương ngoài da.
"Ta không biết trang điểm, ngươi biết à?" Dinah cười lạnh nói, "Nếu như không
che lấp được, ngươi có tin rằng sau khi chuyện ta bị thương được truyền ra
ngoài, sẽ có người tới truy cứu trách nhiệm của ngươi."
"Ngài hận hắn, ngài cảm thấy hắn lồng giam của ngươi, nhưng trong lòng ngài,
thật ra vẫn là cực kỳ hưởng thụ sự che chở từ cái lồng giam này."
Tiểu thư Dinah: "Ta phát hiện, bản lĩnh mồm mép của ngươi còn lợi hại hơn cả
việc đánh nhau."
"Ừm, có lẽ vậy, nếu như không làm được, tới tìm trợ lý công tác của ta." Karen
đứng người lên, phủi tay, "Được rồi, tiểu thư, ngài có thể về nghỉ ngơi."
Tiểu thư Dinah bò dậy từ dưới đất, tò mò nói: "Ngươi vì sao sẽ đến nơi này?"
"Không phải giống như ngươi, tới tham gia đại hội lựa chọn hay sao?"
"Cấp bậc của ta cao, ngươi thì sao?"
"Có lẽ không cao như ngài, nhưng cũng sẽ không quá thấp."
Dù sao thì đơn xin cũng dính chung vào di thư của Waffron, đây là lần giơ tay
lên cuối cùng của Đại chủ giáo quá cố.
"Nếu như bây giờ ngươi chịu nói với ta vài lời dễ nghe, van xin ta, ta có lẽ có
thể giúp ngươi có cấp bậc ngang với ta."
Karen nhìn Dinah chằm chằm, ánh mắt nghiền ngẫm.
Tiểu thư Dinah phản ứng lại, tự giễu nói: "Thật có lỗi, ta nhịn không được,
ngươi nói đúng, ta không tư cách phàn nàn về cái lồng giam này, bởi vì ta thật
sự hưởng thụ nó."
"Không cần thiết để ý như vậy, mình nên hưởng thụ, thì yên tâm hưởng thụ là
được, bước đầu tiên trong tiêu chí trưởng thành của phần lớn người trẻ tuổi đó
chính là, bọn họ ý thức được khi mình còn chưa rời khỏi sự bảo bọc và cấp
dưỡng của cha mẹ và trưởng bối, phát cáu với bọn họ là chuyện không tốt."
"Lần sau ta mời chị Auggie ra tay, ta chờ mong chị ấy có thể xé nát cái miệng
thích giáo dục người khác của ngươi."
"Có lẽ người mà ngài Auggie bây giờ không muốn đối mặt nhất đó là ta."
"Ngươi cứ phải nói chuyện với ta như vậy sao, ta rất tò mò, ngươi rõ ràng quen
biết Auggie, vậy ngươi hẳn biết rõ ràng rằng nịnh bợ ta thì tốt biết bao, hoặc là,
ngươi là đang chơi trò đảo ngược, cố ý kích thích ta, để cho ấn tượng của ta đối
với ngươi sâu sắc hơn?"
"Ngài suy nghĩ nhiều, ta chỉ đơn giản là..."
"Đơn giản là cái gì?"
"Thấy ngài rất phiền."
Tiểu thư Dinah tức giận rời đi, "Phanh" một tiếng, đóng chặt cửa lại.
Pall ngồi trên lưng Kevin đi, nói: "Không muốn nói nhưng ta trái lại là nhìn
thấy cái bóng trước kia của mình ở trên người của cô bé này."
Tưởng tượng lúc trước, gia tộc Ellen còn không suy yếu, Pall. Ellen cô cũng là
một vị tiểu thư bị chiều hư.
Karen mỉm cười nói: "Nhưng cô là thiên tài, không phải sao?"
Pall trừng mắt nhìn, trước lấy lời lấy lòng này của Karen, sau đó dùng góc nhìn
lý tính mà nói: "Cô ta cũng không kém, chỉ có điều khi so với tên biến thái như
cậu thì lại trở nên bình thường."
"Ta chuẩn bị tắm một cái, cô có muốn tắm không?"
"A, đương nhiên rồi, meo."
"Ashley, mang Pall đến phòng của cô mà tắm rửa."
"Vâng, Bộ trưởng."
Kevin lè lưỡi, lộ ra nụ cười thật thà, đi theo Karen đi về phía phòng tắm.
Karen dừng bước lại, nhìn xem nó, nói: "Ở trong khách sạn không phải có đài
phun nước sao, ngươi đi tới đó xối một cái là được, nhớ ngậm theo thẻ phòng,
nếu không thì chắc chắn sẽ bị đuổi đi."
Kevin: "..."