của chúng ta hôm nay cũng tuyệt đối sẽ không tiêu tan, chúng ta muốn vì chính
mình, vì hậu thế của chúng ta, giành lấy được quyền bình đẳng xã hội thật sự!
Những chiến hữu thân yêu của ta, bây giờ, là thời điểm để chúng ta tiến lên,
chúng ta phải thể hiện tâm hồn và tinh thần của mình ra cho Wien, cho chính
phủ đế quốc, muốn để tất cả mọi người hiểu rằng, sự khác biệt về màu tóc, thật
sự chỉ là sự khác biệt về vẻ bề ngoài!
Chúng ta là người, chúng ta cùng sống phía dưới một bầu trời xanh, sống trong
cùng một thành phố, chúng ta......”
“Đùng!”
Tiếng súng vang lên.
Súng săn bắn ra viên bi thép, bắn trúng vào Luther đang phát biểu hùng hồn và
cảm xúc trên bục.
Luther ngay từ đầu cũng không có gì bất thường, vẫn đứng ở đó, ngỡ như còn
không biết được chuyện gì xảy ra, mãi cho đến khi cúi đầu xuống, nhìn xuống
ngực của mình.
Lập tức, cơ thể Luther bắt đầu lảo đảo, sau đó ngã ngồi, cuối cùng nằm trên đất.
“Ngài Luther!”
“Ngài Luther!”
Mới đầu, tất cả mọi người đều kinh ngạc bởi vì tiếng súng, đợi đến sau khi
Luther ngã xuống, những người ủng hộ ở xung quanh mới ý thức được cuối
cùng đã có chuyện gì xảy ra, lãnh tụ mà bọn họ đi theo, thế mà ngã xuống như
vậy?
“Hắn là sát thủ!”
“Đừng buông tha hắn!”
Hai người tóc tím bắt được sát thủ, kêu gọi người chung quanh cùng nhau tấn
công, mọi người lũ lượt kéo tới chân đá tay đấm, hai tên tóc tím la lên đầu tiên
rút dao găm ra, liên tục đâm vào cơ thể của tên sát thủ.
Đợi đến sau khi những người ủng hộ xung quanh đang tức giận thay thế vị trí
của bọn hắn, bọn hắn bắt đầu thay đổi vị trí luồn ra bên ngoài, bởi vì chen lấn,
thuốc nhuộm màu tím trên tóc bọn hắn cũng bị lem đi rất nhiều.
Sau khi hoàn thành nhiệm vụ, bọn hắn ném dao vào thùng rác, chui vào trong
một con hẻm nhỏ.
Các phóng viên xung quanh bắt đầu điên cuồng chụp hình hiện trường, bọn họ
cũng muốn chụp hình tình trạng của Luther sau khi bị trúng đạn, nhưng căn bản
là không thể chen người vào trong được.
Những người ủng hộ cũng đã điên cuồng, bọn hắn đang reo hò, bọn hắn đang
than khóc, Luther là hy vọng của bọn họ.
Những người khác ở trên bục dìu ngài Luther đứng lên để đưa đến bệnh viện,
thông qua khe hở giữa đám người có thể trông thấy Luther được nâng lên, tay
của hắn vô lực mà rũ ở bên người.
“Xe cứu thương đâu! Gọi điện thoại chưa, xe cứu thương đâu!”
“Xe cứu thương nói bởi vì chúng ta tuần hành làm tắc đường, cho nên không có
cách nào đi vào.”
“Đáng chết, chúng ta tuần hành sẽ không làm giao thông tắc nghẽn hoàn toàn,
đây là lời dặn dò của ngài Luther, xe cứu thương làm sao có thể vào không
được!”
"Xe cảnh sát đâu, báo cảnh sát hay chưa?"
"Cục cảnh sát nói bọn hắn bây giờ không thích hợp để ra mặt."
"Ngài Luther không có nhịp tim, không có nhịp tim!"
Tin tức về lãnh tựu đấu tranh cho quyền bình đẳng của người tóc tím bị ám sát
lan truyền ra, bắt đầu với điện thoại, điện báo, lấy thành phố York làm tâm
điểm, khuếch tán ra toàn bộ Wien, những người tóc tím ở khắp các thành phố ở
Wien vốn đã chuẩn bị xong cho hoạt động tuần hành rất nhanh đã tràn ngập
tiếng than khóc.
Sau khi mất đi hy vọng, con người sẽ trở nên phẫn nộ, rất nhanh, hoạt động
cướp bóc đốt phá để bày tỏ cảm xúc phẫn nộ bắt đầu xuất hiện lẻ tẻ, tất cả mọi
người rõ ràng, một khi ngọn lửa giận dữ và thù hận đã được đốt lên thì sẽ rất
khó để dập tắt, tiếp theo, toàn bộ Wien, đều sẽ bắt đầu giai đoạn xung đột chủng
tộc gay gắt nhất.
"Bắt đầu!"
Tế đàn trong hang động đá vôi bắt đầu vận hành với tốc độ gấp mười lần lúc
trước, ở giữa mở ra một cái lỗ hổng, từ bên trong có một cái đài trồi lên, trên đài
có một quả bong bóng, bên trong thì đang nuôi dưỡng một “đứa bé”. Nghĩa của
từ “đứa bé” này là để chỉ về trạng thái của sự sống, một quá trình đi từ không
đến có.
Đứa bé tóc màu tím, cổ màu đỏ;
Khuôn mặt nó dữ tợn, nhưng vào lúc này, lại bắt đầu dần dần biến hóa, nếu như
người quen biết Luther đứng ở chỗ này, có thể phát hiện khuôn mặt của đứa trẻ
sơ sinh kia bắt đầu chuyển hóa dần dần thành Luther.
"Wooa…!!!"
"Ha ha ha ha!
"Ca ngợi Thần Trật Tự!"
"Ca ngợi Thần Nguyên Lý!
Tất cả mọi người trong phòng thí nghiệm, cũng bắt đầu phát ra tiếng reo hò.
Xem xét trước mắt, thí nghiệm đã có được một khởi đầu thành công, bởi vì bọn
hắn đã tiếp nhận được luồng sức mạnh thần bí và không thể nắm giữ kia.
Trên ghế chỉ huy.
"Chúng ta đã thành công, phải không?"
"Đúng vậy, có muốn uống một ly không?"
"Được."
"Ta mang theo một bình... Hửm, chuyện gì xảy ra?"
Làn da của đứa bé kia bắt đầu dần dần trở nên thô ráp, mang theo nếp uốn màu
đen, giống như là da lợn.
Mà con mắt của nó, cũng vào lúc này từ từ mở ra.
Sức mạnh của tế đàn, sức mạnh của Thần khí, bắt đầu tiến hành xử lý và áp chế
sự biến đổi của đứa bé kia.
Nhưng đột nhiên, miệng của đứa bé bắt đầu khẽ nhúc nhích, giống như là đang
nói chuyện, ngay từ đầu cực kỳ yếu ớt, lại có tế đàn ngăn cách, không ai có thể
nghe được.
Nhưng rất nhanh, khi tần suất chuyển động môi của đứa bé càng lúc càng
nhanh, một loại âm thanh "Sột sột soạt soạt" không ngừng truyền ra.
Âm thanh từ yếu đến mạnh, lúc trước chỉ truyền ra ở trên tế đàn, trong lúc bất
tri bất giác, lại bỗng nhiên xuất hiện ở bên tai tất cả nhân viên trong phòng thí
nghiệm, giống như là đứa bé kia đang thì thầm vào bên tai của ngươi.