báo cấp cao trong tay.
Nội dung trong văn kiện miêu tả: Đội ngũ khai quật khu mộ DeCarloster của
Vực Thẳm Thần Giáo tuyên bố đối ngoại là vì tiến hành công việc bảo hộ văn
vật.
Lý do này nghe thì có vẻ rất vững chắc, vững chắc giống như là lúc đầu Karen
đi đào di tích ở sa mạc, cũng là vì để tránh cho văn vật giáo hội bị tổn hại trong
chiến tranh.
Mục đích thật sự là Vực Thẳm Thần Giáo hy vọng tìm ra một vài bí mật có ích
từ trong khu mộ của DeCarloster, muốn dùng bí mật này để làm gì thì vô cùng
rõ ràng:
Vì nghênh đón thần trở về.
Karen suy đoán, đây là có quan hệ với “Thiên đường”.
Cùng với sự xuất hiện tấp nập của các Thần dụ và dị tượng, từ lúc các giáo mới
bắt đầu đã vui sướng cùng kinh ngạc, từng bước chuyển thành quá trình chuẩn
bị thiết thực để Chủ Thần của mình khôi phục sau khi trở về.
Thậm chí Sinh Mệnh Thần Giáo đã huyến tế quần thể người bị nuôi nhốt trong
bảy vùng thế giới nhỏ chỉ vì chuẩn bị mấy ly “Rượu đỏ” mà hai vị Thần Sinh
Mệnh kia thích uống nhất theo truyền thuyết.
Đương nhiên, cũng có người nói rằng đây là Sinh Mệnh Thần Giáo đang tăng
cường dự trữ phòng ngự của mình, dù gì thì việc Trật Tự Thần Giáo “Rút thăm
để hợp tác sâu” khiến bây giờ tinh thần bọn hắn đang ở trong trạng thái tương
đối căng cứng.
Karen lắc đầu, những chuyện bi ai xảy ra trong thế giới nhỏ, Điều Lệ Trật Tự
không bao trùm được đến đó.
Nhưng mà Trật Tự Thần Giáo cũng phát công hàm, cho thấy sự quan ngại liên
quan đến vấn đề này.
Sau đó thì sẽ tiến hành quan ngại trên mặt vật lý.
Trong mộ của DeCarloster thì những thứ được chôn cùng hẳn là quan trọng
nhất, ngược lại thì thi thể cũng không quá quan trọng, nhưng Vực Thẳm Thần
Giáo cũng không muốn đưa thi thể cho mượn để dùng như hàng triển lãm, nhất
là đưa cho Trật Tự Thần Giáo, bởi vì ai cũng đều rõ ràng rằng khi thi thể đứng
chung với Trật Tự Thần Giáo thì sẽ dễ xuất hiện phản ứng kỳ diệu.
Nhưng vấn đề cũng không lớn...
Chờ đến sau khi Trật Tự ra tay với Sinh Mệnh, Karen quyết định mời Ukunga
dùng danh nghĩa của Trưởng Lão Thần Điện để yêu cầu Vực Thẳm Thần Giáo
mượn thi thể để tổ chức một cuộc gặp mặt tư nhân. Đến lúc đó, cuộc gặp mặt
của bạn cùng phòng sau một nghìn năm cũng có thể tiến hành.
Không đúng …còn có Protaras.
Bản thân Protaras đang nằm ở Ky Sĩ Đoàn thứ nhất, không nói đến việc phải
dùng đến nhiều thao tác khó khăn, việc Karen lo lắng hơn là… thức tỉnh
Protaras, vị này đã từng dẫn đầu trật tự đánh thắng trận, còn công khai đối
kháng với đại tế tự, chỉ vì mở họp lớp có thể khiến người ta tức giận đến nổi
điên hay không? Haiz.
Karen xoa nhẹ mi tâm của mình, kỳ thật rất khó tổ chức họp lớp.
Xe ngựa lái vào Xu Cơ Viện, sau khi Karen xuống xe đi vào thế giới nhỏ. Ở
ngoài thế giới nhỏ đã có một đám người đợi sẵn, Karen nhìn thấy hai chị em tu
nữ kia.
Hai chị em kia trông thấy Karen tới, đều có chút ngoài ý muốn.
Trên thực tế, lần trước Karen và bọn họ cùng đi đến Kỵ Sĩ Đoàn thứ nhất đã để
bọn họ rất bất ngờ.
“Ta đã quen với cách làm việc đến nơi đến chốn.”
Karen đưa ra lý do như thế, dù sao cũng không cần hoàn toàn thuyết phục bọn
họ.
“Ta vào xem trước.”
Karen đi vào, người bên ngoài thì đang tiếp tục đợi, chờ cho năng lượng linh
tính trong cơ thể của hai vị ở trong dùng hết, chết đi hoàn toàn.
Dikno và Bamifu đều ngồi trên ghế, bên trong thế giới nhỏ có thể điều chỉnh
thời gian, nhưng bọn hắn không phải đang nhìn hoàng hôn, mà là đang thưởng
thức bình minh.
“Mặt trời mọc...”
Karen nhẹ phát ra giọng cảm thán.
Bamifu nhìn thoáng qua Karen, giơ cánh tay lên, nói: “Đây mới là chủ nghĩa
tinh thần lạc quan của Thần Giáo chúng ta, ha ha!”
Dikno thì rời cái mông khỏi chỗ ngồi, mặt hướng về phía Karen: “Ngài đã tới.”
Bamifu sửng sốt một chút, phải biết là xem như là khi nói chuyện với Creed thì
bọn hắn cũng sẽ không dùng kính ngữ.
Bamifu lập tức nghĩ đến cái gì, đứng người lên, đầu gối như nhũn ra.
Vẫn may là trước lúc quỳ xuống thì được Dikno kịp thời nâng lên.
Hắn dùng thanh âm run rẩy nói:
“Ngài… đến…rồi?”
Ngay sau đó, nước mắt nước mũi đều cùng chảy tràn ra, đây là do không kiềm
chế được nỗi lòng.
Nhưng mà ngược lại một màn này cũng không khiến cho những người bên
ngoài phải nghi ngờ, bởi vì thời khắc cuối cùng sau khi tỉnh dậy, cơ thể và tư
duy của người được thức tỉnh đều sẽ rơi vào trạng thái chết lặng, không còn linh
hoạt như ban đầu.
Karen bước lên trước, bắt lấy tay Bamifu, Bamifu không dám nắm, mà là rụt
lại, bắt lấy thần bào trên người Dikno để duy trì lấy cân bằng, khóc ròng nói:
“Ta có tội, lúc còn sống ta không kiềm chế sinh hoạt, ta để cho Trật Tự mất mặt,
ta có tội.”
Lúc trước nói chuyện trời đất với Dikno, hắn còn cảm thấy may mắn vì mình
từng để lại không ít con riêng, nhưng bây giờ khi đối mặt Karen, lời sám hối
của hắn cũng vô cùng chân thành.
Sau đó, hai tay của Bamifu giao nhau đặt trước ngực:
“Ca ngợi …Thần Trật Tự vĩ đại.”
Dikno cũng làm động tác tương tự.
Những thần quan đang chờ đợi bên ngoài thì tập thể cúi đầu xuống, ở trong lòng
yên lặng ca ngợi, bọn hắn vô thức cho rằng đây lời cầu nguyện sau cùng của hai
vị kia trước lúc lâm chung, cũng không ai đi săm soi chi tiết, nói hai vị quan chỉ
huy hướng mặt về phía Karen mà ca ngợi.
Hai vị quan chỉ huy nằm vào quan tài, trên mặt Bamifu nở nụ cười, còn Dikno
thì nghiêm túc.
Karen ra hiệu thần quan phía ngoài tiến đến, chuyển quan tài đến nơi chôn đã
chuẩn bị xong.
Đám người vừa ra khỏi Xu Cơ Viện thì đã nhìn thấy đám thần quan trong Giáo
Đình trước khi đi rất vội vã, cảm xúc kích động, ngay cả bọn hộ vệ tuần tra ai
nấy cũng đều hăng hái.
Đại tế tự Norton của Trật Tự Thần Giáo vừa mới tuyên bố:
“Trật Tự, tuyên chiến với Sinh Mệnh Thần Giáo!”