tới, về sau thì cai.
Bây giờ thật ra là bởi vì cảm thấy không có chuyện gì khác để làm nên lấy ra,
để cho mình nhìn không đến mức đứng yên hoặc ngồi không ở đấy.
Lúc phun ra khói thuốc, Karen mặt hướng ra ngoài cửa sổ, lúc quay đầu lại, lại
nhìn về phía khuôn mặt lúc đang ngủ những vẫn rất nghiêm túc của Dis.
Sau đó, Karen cũng tự mình cười.
Trước khi về nhà, lòng nhớ nhung không ngừng bốc lên, giống như là một nồi
nước đã bị đun sôi từ trước, càng không ngừng thêm vào một mặt yếu đuối của
bản thân vào trong nồi.
Sau khi về nhà, không tự giác lại thận trọng, cũng không phải cố gắng giữ một
khoảng cách và giả vờ thanh cao, mà là một loại bản năng, đó chính là càng hi
vọng để người trong nhà nhìn thấy một mặt kiên cường của mình.
Bóp tắt tàn thuốc, Karen cuối cùng đi đến trước giường của ông nội, cứ như vậy
mà nhìn ông ấy.
Mặc dù Dis vẫn đang nhắm chặt hai mắt nhưng Karen tựa như có thể cảm nhận
được, có một đôi mắt, cũng đang nhìn mình.
Pall đối với việc này cũng không có vẻ gì là ngoài ý muốn, giữa trưởng bối và
vãn bối nam với nhau, cho dù là trong lòng đều vô cùng lo lắng cho đối phương,
nhưng nếu gặp mặt nhau, cả một buổi chiều ngồi đối mặt nhau nói chuyện
không quá ba câu đều là chuyện thường xảy ra.
"Ta đi xuống phòng bếp trước."
"Được rồi, cậu đi mau đi."
Karen rất là bình tĩnh đi ra phòng ngủ, trong chớp mắt đóng cửa phòng ngủ lại,
Karen vô ý thức ngẩng đầu, dùng sức chớp mắt đồng thời há miệng ra, nơi khóe
mắt có nước mắt không cách nào kiềm chế mà nhỏ xuống, cái mũi cũng bắt đầu
mỏi nhừ.
"Tê... Hô..."
Karen dùng mu bàn tay xoa xoa khóe mắt, hít sâu một hơi, im lặng nở nụ cười.
Sau đó, anh đi xuống lầu, tiến vào trong phòng bếp.
Karen trước hết nấu mì sợi, sau đó cắt vỏ hoành thánh, gói không ít những viên
hoành thánh nhỏ.
Từng cái bát bắt đầu được trưng bày, bắt đầu bỏ thêm gia vị vào trong, trong
một cái nồi bên cạnh cũng đang nấu nước.
Chờ đến khi người trong nhà thức giấc, mì sợi hoặc là hoành thánh đã nấu chín
bỏ vào trong bát, lại rưới thêm một muôi nước sôi lớn là xong.
Pall đi xuống từ trên lầu, nói với Karen: "Ta đã kể cho Dis nghe rất nhiều
chuyện sau khi cậu đến Wien, ta tin tưởng rằng Dis có thể nghe được."
"Ừm." Karen nhẹ gật đầu.
"Ai nha, lần này nhà về, giống như là đang nằm mơ."
"Cô là đang nói ta sao?"
"Ta đang nói chính mình đấy, meo, cậu không có cảm giác như vậy sao?"
"Ở trong giấc mơ, trong huyễn cảnh mà những người khác tạo ra, ta trở lại cái
nhà này, rất nhiều lần, lần này..."
"Là một lần chân thật nhất?"
"Không, là một lần mà nội tâm yên bình nhất."
"Ồ, một cách hình dung vô cùng chính xác, à, giống như có người bước vào sân
về nhà."
Karen cũng nghe được âm thanh, tiện tay bỏ mì sợi vào trong nồi để nấu.
Cái người về nhà kia sao khi vào trong sân tựa như cũng không vội vã đi lên
nhà, cũng không biết ở phía dưới bận rộn cái gì, nhưng mà ngược lại là cho
Karen đủ thời gian để nấu xong mì.
Ừm, Karen lại bỏ thêm vào một quả trứng.
Sau khi làm xong, Karen rửa tay một cái, sau đó ôm Pall lên, cả người hóa
thành một làn khói đen, rời khỏi nhà.
Không bao lâu, một làn khói đen xuất hiện trong một khu nghĩa trang, Karen
bước ra từ bên trong.
"Ta còn tưởng rằng cậu sẽ trực tiếp rời đi, dù gì thì thời gian mà bé Rasma đưa
ra cũng đã sắp đến."
"Ừm, trước khi đi phải đến thăm ngài... ông nội Hoven."
"Ha ha."
Pall cười rồi nhảy lên trên bia mộ của Hoven, vỗ vỗ mộ bia nói:
"Lão Hoven, ngươi có nghe được không, Tà Thần đang gọi ngươi là ông nội
đấy."
Dừng một chút,
Trên mặt Pall lộ ra biểu cảm nghiền ngẫm, lại hô một tiếng:
"Này này, lão Hoven, ngươi nghe được không, Thần Trật Tự đang gọi ngươi là
ông nội đấy."
...
Sau khi tách ra với Karen, Rasma xuất hiện ở trong giáo đường.
Lúc này Mason không nhúc nhích mà vẫn còn duy trì tư thế giơ ly rượu, chờ
sau khi Rasma ngồi xuống, Mason bắt đầu chuyển động.
"Đến, cạn ly!"
"Tốt, cạn ly."
Sau khi uống xong ly rượu, Mason phát ra một tiếng "A", xoa cổ tay của mình
nói: "Sao lại tê tay đến thế nhỉ."
"Có thể là bởi vì chúng ta uống quá lâu đi."
"Uống quá lâu?"
Mason nhìn thoáng qua đồng hồ treo tường, dọa đến lúc giật nảy mình.
"Trời ạ, nguy rồi, làm sao lại uống lâu như vậy!"
"Chắc là do loại rượu ta ủ uống quá ngon, để ngươi uống quên thời gian."
"Cha xứ, ta muốn về nhà trước, phải về nhà trước đây."
Mason lập tức chạy ra khỏi giáo đường, quên mất là mình lái xe tang đến, trực
tiếp bắt đầu chạy ra ngoài đường, cũng may khoảng cách giữa nhà và giáo
đường rất gần, không mất bao lâu đã chạy về nhà.
Nhưng mà, Mason không vội vã lên lầu, mà là đến vòi nước trong vườn hoa mà
không ngừng dùng nước súc miệng, hi vọng cố hết sức loại bỏ mùi rượu trong
miệng, sau đó nắm lên một ít bùn chà lên trên quần áo và mặt của mình.
"Là lò hỏa táng xảy ra chút việc, ta đi hỗ trợ một chút, sau đó vợ chồng Paul vì
cảm tạ ta nên mời ta ở lại ăn bữa ăn khuya, ta và Paul uống một ít rượu rồi nghỉ
ngơi."
Sau khi Mason nói xong, tự mình ngẫm lại một chút, sau đó đưa ra bình luận:
"Hợp lý, khá hợp lý."
Sau khi làm xong công tác chuẩn bị, Mason cuối cùng mở cửa trước ra rồi vào
nhà, lên lầu hai, vốn chỉ muốn vào phòng của mình trước để thay quần áo,
"Không cẩn thận" vừa lúc đánh thức vợ mình, sau đó lo lắng nói một câu:
"Thật xin lỗi, lỡ đánh thức em."
Sau đó đối mặt với lời chất vấn khi vợ mình nổi giận, thì có thể nói cái cớ của
mình ra.
Nhưng mới vừa lên lầu hai, Mason đã nghe được một mùi thơm, phát hiện trên
bàn ăn đang đặt một bát mì nóng hổi.
Mason nhịn không được mà hít mũi một cái, cảm động nói:
"Vợ à, em thật tốt, còn chuẩn bị bữa sáng cho ta."
Mason ngồi xuống, sau khi ăn một miếng mì thì sững người, hốc mắt nhanh
chóng đỏ lên: