mình, chưa hề đi ra, Ophelia cũng ở trong phòng của cô ta, cũng không đến.
Ừm, Karen cực kỳ hưởng thụ loại cảm giác yên tĩnh trong lúc cần phải yên tĩnh
như thế này, bởi vì bọn thuộc hạ của Karen biết anh cần yên lặng ngồi một
mình, mà không phải có người líu ríu xung quanh.
Ngồi xuống trên ghế đặt cạnh cửa sổ, trên bàn trà có để nước và một bình cách
nhiệt đựng nước đá, Karen uống một hớp nước, sau đó lại lấy một viên đá, cầm
vào trong tay, cảm nhận hơi lạnh truyền đến.
"Chúng ta cũng không nghĩ tới."
Câu nói này của Chủ giáo Bern rốt cuộc là có ý nghĩa gì đây, nghe có vẻ như lần
ám sát này là do chính ông ta sắp xếp vậy.
Nhưng hết lần này tới lần khác lại không giống.
Bởi vì Karen thông qua nhiệm vụ bảo an Thần tử của Pamirez giáo lần trước, rõ
ràng biết được Chủ giáo Bern là người có cấp bậc như thế nào, mưu đồ ám sát
do ông ta sắp đặt, khẳng định sẽ cân nhắc tất cả tình huống có thể xảy ra, loại
người như vậy hoặc là không ra tay, nhưng khi đã ra tay sẽ dùng hết toàn lực.
Cho nên, câu nói kia của Chủ giáo Bern, chỉ đơn thuần là dùng để bày tỏ cảm
xúc?
Hay là nói loại người lãnh đạo này, cố ý thích nói loại câu từ lập lờ nước đôi để
cho người bên dưới cố gắng suy diễn, đây là niềm vui của bọn họ?
"A."
Karen móc gói thuốc lá ra, do dự một chút, vẫn không hút, vứt xuống trên bàn
trà.
Địa vị của mình còn chưa đủ, cấp độ còn là chưa đủ, ở trong những chuyện như
thế này chỉ có thể làm con cá bị lắc qua lắc lại trong hồ, cho dù tự mình cảm
nhận, nhưng vẫn không thể thấy rõ toàn cảnh như cũ.
"Từ từ sẽ đến thôi."
Trong lúc tiệc tối có nhìn thấy Leon và Laure, bọn họ vẫn làm công việc trợ lý
trong hội trường, khi hai bên trong thấy nhau, Karen chỉ giơ ly rượu đỏ lên mà
kính họ từ đằng xa.
Tiến bộ của mình, đã rất nhanh.
Karen đi vào phòng tắm, tắm rửa một cái, sau đó nằm ở trên giường.
Đêm nay không cần sắp xếp người gác đêm, dù sao thì đã trải qua một lần ám
sát, nếu như đêm nay còn có nữa thì Karen chỉ có thể xem như không biết, nước
này quá sâu, tình nguyện tự mình gánh một cái tội danh không giữ trọng trách
còn hơn dẫn theo thuộc hạ của mình đi lấp đầy một cái hố sâu không đáy.
Nhắm mắt lại, bắt đầu nghỉ ngơi.
Trong lúc nhắm mắt lại, trong lòng Karen xuất hiện một loại dự cảm.
Ai,
Xem ra đêm nay lại phải nằm mơ.
...
"Tí tách... Tí tách... Tí tách..."
Âm thanh nước chảy quen thuộc, hoàn cảnh đen tối quen thuộc, cảm giác không
khí ẩm thấp đầy áp lực quen thuộc.
Karen mở mắt ra, thậm chí cũng không thèm kinh ngạc một chút nào, cứ như
vậy mà bình tĩnh nhìn vào Lưỡi Hái Chiến Tranh xuất hiện ở trước mặt mình.
Cho nên, đôi lúc cũng không nên mang theo quá nhiều thứ trên người mình.
Saraina là do mang theo đồ vật quá nặng, quá nóng vội, tiêu hao cơ thể và linh
hồn của mình, dẫn đến cô ta không còn sống được bao nhiêu năm nữa.
Phía bên mình cũng là như vậy, có quá nhiều đồ, tựa hồ đã bị thứ gì đó kích
thích, trong mộng nhận được cảm ứng.
Hết lần này tới lần khác mình lại không cảm thấy bất an vì cô độc, thích ồn ào
náo nhiệt giống như đội trưởng.
Trước mặt là đầm nước sâu, Karen cố hết sức không nhìn nó, anh rất lo lắng đến
lúc đó đầm nước lại xuất hiện gợn sóng, sau đó vị kia lại bắt đầu “gõ cửa”, hỏi
thăm mình đến lúc nào thì hắn ta mới có thể đi ra.
Hỏi bình thường cũng không sao, còn phải làm cho cả người mình chảy máu,
Ventura không ở trong phòng, đến lúc đó để Ashley và Blanche giúp mình xử lý
ga giường dính máu cũng rất lúng túng.
Không nhìn xuống dưới, vậy cũng chỉ có thể nhìn thẳng, có lẽ Lưỡi Hái Chiến
Tranh chỉ là một khung cảnh cố định.
Nó để lại dấu ấn trên mu bàn tay của mình, có lẽ nó không chỉ cung cấp năng
lượng để Pháo Đài Hắc Ngục vận hành mà sẽ còn giúp cường hóa những vật
khác.
Thần khí cấp bậc cao hoàn chỉnh, vĩnh viễn cho người ta một sự thần bí khó có
thể nghĩ đến.
"Hứ."
Bỗng có tiếng giận dỗi của một cô bé truyền đến tai, Karen dời ánh mắt, nhìn
thấy bóng người của một cô bé.
Ankara sao?
Hôm nay mình chịu sự ảnh hưởng của việc xảy ra trong khu lưu niệm Ankara, ở
trong mơ bắt đầu hiện ra sao?
"Tức giận?"
Karen nghe được âm thanh của một người nam.
Lúc âm thanh này vang đến, Karen chỉ cảm thấy ngực mình nhói đau, loại cảm
giác linh hồn bị méo mó lại truyền đến một lần nữa.
"Tức giận?"
Câu nói tương tự, nhưng âm thanh lại thay đổi.
Không gian xung quanh mình cũng theo đó mà thay đổi.
Phòng sách, phòng sách của ông nội.
Karen ngẩng đầu, không có trông thấy bóng dáng của ông nội ngồi sau bàn đọc
sách, ngược lại có một phiếu tên sách màu tìm báy xuống trước mặt của Karen.
"Ai chọc cháu tức giận?"
Âm thanh của Dis.
Karen nhìn ngắm bốn phía, không có trông thấy bóng người của Dis.
"Ở trên đây, viết tên người mà con không thích nhất lên trên."
Trong hiện thực, Karen đang nằm trên giường, hình chiếu của Dis đang mặc
thần bào xuất hiện ở bên giường, hai mắt nhắm nghiền, không có tư tưởng, chỉ
là hình ảnh thể hiện cho tín ngưỡng gia tộc, đang giúp người thừa kế gánh chịu
áp lực.
Hình ảnh của ông ấy, cũng đang dần dần mờ đi trong quá trình này.
Bên trong giấc mộng, Karen nhìn xem phiếu tên sách trước mặt, anh không biết
mình có nên nhặt nó lên hay không.
Anh đang tự hỏi về hoàn cảnh lúc này, đồng thời hoài nghi là Dis đang trợ giúp
mình, giảm bớt sự chịu đựng khi “nhìn thấy”?
Không thể nhìn thẳng Thần.
"Nhìn thẳng" ở đây cũng không phải là chỉ đơn thuần là không thể nhìn thẳng
mặt của Thần, mà là đang chỉ về bất cứ sự dò xét nào đều bị nghiêm cấm tuyệt
đối, thật ra không ai đặt ra quy định này, cũng không cản trở bất cứ kẻ nào nếm
thử, chỉ cần ngươi có thể chịu nổi cái giá phải trả.
Karen cảm thấy, có lẽ là hệ thống tín ngưỡng gia tộc của mình, giúp mình
"Phiên dịch", hay có thể nói là thuật lại tình huống.
"Ngươi đã nghĩ kỹ sao, viết ai?"
Dis còn đang hỏi, thanh âm của ông quanh quẩn trong thư phòng.
Nhưng Karen biết, ở trong cảnh tượng thật sự, hẳn là Thần Trật Tự đang hỏi
Ankara.
"Còn chưa nghĩ ra ai sao, vậy ngươi từ từ suy nghĩ, có lẽ, suy nghĩ việc phải viết
tên của ai cũng là một quá trình thú vị, việc này ít ra để cho con gái ta không
khóc nữa, có phải không?"
Karen đứng ở chỗ này, chờ đợi.
Một lát sau.
Âm thanh của hắn vang lên lần nữa: "Đã viết xong rồi sao? A, còn không có,
không có việc gì, tiếp tục suy nghĩ, viên ngọc thân yêu của ta."
"Artemis nhờ Pamirez đưa tới cho ta một món lễ vật, bảo bối con đoán xem, sẽ
là cái gì?"
Karen tiếp tục chờ đợi, chờ đợi, sau từng lần hỏi thăm đều không có câu trả lời,
rốt cuộc:
"Cuối cùng đã viết xong rồi phải không, xem ra, chúng ta cần phải mặc niệm
trước một chút cho vị Thần nào đó và tín đồ của hắn ta rồi.
Đến đây, để cho ta nhìn xem bảo bối của ta rốt cuộc đã viết tên của ai."
Một câu sau đó, để Karen khiếp sợ mở to hai mắt, bởi vì đây một sự phá vỡ đối
với ghi chép trên thần thoại tự thuật!
"A, con viết tên của ta à."