tâm.
Trong nhiệm vụ lần này, trong lúc ông ta giao tiếp cùng với đội trưởng và
Karen, Richard rõ ràng có thể cảm giác được người mới này không phải bình
thường.
Bởi vì người mới không bình thường, cho nên Richard cảm thấy mình nên tìm
cách dẫn ông ta đến cửa hàng điểm tâm để rút ngắn mối quan hệ!
Ai bảo tính cách của thiếu gia nhà Guman sáng sủa, hiểu nhất là tạo mối quan
hệ chứ...
Đội trưởng duỗi lưng một cái, sau đó ánh mắt đảo qua căn phòng, trong chốc
lát, tất cả mọi người yên tĩnh trở lại, mặc dù trước đó vốn cũng không có tí âm
thanh nào.
Mặc dù đội trưởng giả đã bị Karen bắn một phát vào đầu, nhưng đội trưởng thật
có thể có tư cách "Bị biến mất", vốn là một sự khẳng định về năng lực.
Chó săn của tiểu đội cho săn, luôn luôn thấy đầu đàn của mình rõ ràng nhất.
Đợi hơn nửa tiếng sau, khói đen dần dần xuất hiện ở trong căn phòng.
Cảnh tượng này làm cho người ta cảm thấy áp lực tâm lý rất lớn, có cảm giác
như bị giam vào phòng hành quyết bằng phương pháp xông khí độc vậy.
Có điều Karen cũng rõ ràng bọn họ cũng không phải cố ý, việc này giống như là
một loại khuôn mẫu nào đó, cảnh tượng này đã được sử dụng trong phòng thẩm
vấn của Đòn Roi Kỷ Luật, vậy bước kế tiếp tự nhiên là có liên quan đến cảnh
tượng này, nếu không có gì bất ngờ xảy ra mà nói, trong phòng thẩm vấn chắc
cũng thường dùng một chiêu này để phá vỡ phòng ngự tâm lý của phạm nhân.
Cuối cùng, sau khi khói đen đạt đến nồng độ nhất định, ánh sáng ở bốn phía đều
hoàn toàn biến mất.
"Hô..."
Karen mở mắt ra, ngồi dậy, ngài Eisen cũng mới vừa ngồi xuống, còn đội
trưởng, đã đứng ở đằng trước mà bắt đầu làm động tác kéo duỗi cơ thể.
Bầu trời vẫn là màu đen, nhưng thời gian đã trôi qua được một ngày, tương
đương với việc tất cả mọi người đã nằm ở trên cái sườn núi này rất lâu, cảm
giác cơ bắp đau nhức tất nhiên sẽ không thể tránh khỏi, ngoài ra còn có cảm
giác đói bụng mãnh liệt đến từ trong bụng.
Thời gian dần trôi qua, tất cả mọi người đã tỉnh lại.
Đội hình số hai do Marlow đi từ dưới sường núi đến, Karen chủ động đi về
hướng của Marlow, mở miệng nói: "Rất xin lỗi, vào tình huốn lúc ấy tôi đã xác
định được đội trưởng là kẻ giả mạo, cho nên tôi nghĩ đương nhiên rằng bị người
được đội trưởng dẫn về cũng là giả, cho nên lúc đó mới nổ súng bắn anh thôi."
Marlow đưa tay vỗ bả vai Karen một cái, cười nói:
"Chỉ là chút chuyện nhỏ thôi, tôi có thể hiểu được, vậy mà cậu còn cố ý đến đây
giải thích, có cần nhất thiết phải vậy không."
Karen nhẹ gật đầu.
Quả nhiên, sau khi thoát khỏi sự trói buộc và ngăn cách âm thanh của chiếc ghế
trong căn phòng kia, không khí giữa hai người đồng đội lại quay về với sự thấu
hiểu và bao dung lẫn nhau.
"A, cổ của tôi."
Fanny sờ lấy cổ của mình, cô chắc hẳn đã bị trẹo cổ trong lúc ngủ.
Karen ngồi xổm xuống, đưa tay nhẹ nhàng xoa bóp giúp cô.
"Ô... Hô... Dễ chịu..."
Peia thấy thế, cũng nói với Karen: "Ai nha, ngực của người ta cũng chuột rút
rồi."
Karen vừa xoa bóp cổ giúp Fanny vừa nói: "Coi chừng tuyến vú tăng sản đấy."
"..." Peia.
"Được rồi, đã thoải mái hơn." Fanny mỉm cười với Karen.
Karen đứng người lên, đi đến bên người đội trưởng: "Đội trưởng, tất cả mọi
người đều rất đói bụng."
Neo nhìn Karen, nói: "Cậu có biết ở vùng ngoại ô tìm một khu du lịch nông
nghiệp để cung cấp bữa ăn cho bấy nhiêu người ở đây tốn bao nhiêu tiền
không?"
"Ách... Có thể đoán được."
Loại hình du lịch nông nghiệp giá cả bình thường đều không rẻ.
"Cho nên không cần vội, đợi chút nữa sẽ có người tới mời chúng ta đi ăn." Neo
tiếp tục vận động cơ thể, "Ngay từ lúc đầu khi ta nhận nhiệm vụ này đã cảm
thấy có gì đó rất kỳ lạ, nhưng cũng không nghĩ tới phương diện này, lần sau ta
sẽ lưu ý, cố hết sức tránh cái loại nhiệm vụ này ra."
Không có việc gì, tôi đã sắp xếp xong xuôi rồi.
Quả nhiên, rất nhanh, hai chiếc xe tải lái tới, dừng lại ở bên dưới, lái xe là nhân
viên thần chức của giáo hội.
Neo chủ động đi xuống, bắt đầu nói chuyện với người dẫn đầu của bọn họ, sau
đó ký tên vào một phần tài liệu, sau đó Neo gọi đám đội viên ở trên:
"Xuống đây ký tên ăn cơm!"
Tất cả mọi người đi xuống, ký tên của mình lên phần tài liệu giữ bí mật, cũng
không đọc kỹ điều khoản của tài liệu này, không phải bọn họ không chú ý đến
quyền lợi của mình, mà là trong lòng của mọi người đều rõ ràng, cho dù mình
có ý kiến gì thì điều khoản của phần tài liệu này cũng sẽ không thay đổi.
Đồ ăn cung cấp cũng rất bình thường, bánh mì với trà sữa.
Trà sữa là cái loại sữa được bỏ thêm một ít lá trà rồi thêm một đống nước lã vào
trong mà thôi.
Trừ cái đó ra, còn có bình dinh dưỡng, đây xem như là sản phẩm mua bằng
phiếu điểm, có điều trong thế tục cũng có thể dùng Rael mà mua được, nhưng
sẽ rất đắt.
Sau đó, cả đám người này còn muốn đi đưa đồ ăn cho tiểu đội của Anthony và
Kansa, để phòng ngừa cơ thể của bọn họ chết đói và chết khát trong hiện thực.
Karen bỗng nhiên nghĩ đến một hậu quả vô cùng nghiêm trọng, đó chính là tiểu
đội của mình cũng chỉ vừa mới nằm suốt một ngày, tất cả mọi người đều là
người trưởng thành, khả năng tự khống chế bản thân vẫn còn được, nhưng nếu
lại trải qua thêm mấy lần thời gian điều chỉnh, chẳng phải là cơ thể của mình sẽ
tự giải quyết trong quần luôn à?
Ách...
Trong chốc lát, Karen bỗng cảm giác may mắn vì mình đã từ chối việc tiếp tục
được sắp xếp tham gia nhiệm vụ này.
Lúc uống bình dinh dưỡng, đội trưởng cầm lấy một nắm lớn nhét vào trên người
Karen, Karen thấy thế, chỉ có thể để chúng vào trong túi trong của mình.
Richard Bên cạnh thấy cảnh này, cũng học theo mà lén lút hốt một nắm lớn,
nhét vào trong ngực của Memphis ngồi bên cạnh, Memphis không kịp phản
ứng, mấy cái bình rơi xuống mặt đất.
"Nhanh nhặt lên, giấu kỹ vào." Richard hối thúc nói