đâu, nhiệm vụ bây giờ của cậu ta là ở bên cạnh cô."
"Ở trong văn phòng đối diện, đang gọi điện thoại cho ông bà nội của hắn."
"Vậy ta có việc gấp phải đi trước."
Alfred lấy ra quyển bút ký nhỏ của mình, rút thêm bút máy, vừa chạy ra ngoài
vừa ghi chép:
"Cô gái mê mang tự kỷ còn không rõ ràng được Thần lựa chọn là sự may mắn
đến dường nào.
Ta có chút hâm mộ cô gái tự kỷ này, lúc trước cô còn từ chối miếng điểm tâm
mà Ventura đưa cho, nhưng bây giờ, cô ta vẫn có thể ngồi ở đây, Thần còn đang
lo lắng cô ta sẽ xảy ra chuyện.
Ta nghĩ, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, về sau cô ta sẽ còn đứng ở sau lưng ta,
cùng ta cúng bái về một hướng.
Một chiếc thuyền, có người khóc quỳ còn không thể cầu xin được một cái vé để
lên thuyền, còn có một chút người, tựa như đã được vận mệnh định sẵn là sẽ
bước lên trên chiếc thuyền này.
Xem ra, lúc ta cần thiết kế tranh vẽ trên tường, nên chừa lại cho cô ta một góc
nhỏ."
...
"Bộp!"
Cúp điện thoại.
Phu nhân Đường Lệ hô vào trong phòng bếp: "Lão già, đồ vật mà tôi bảo ông đã
chuẩn bị xong chưa?"
"Tôi cảm thấy còn cần một chút xíu thời gian nữa thì chúng ta mới có thể xuất
phát."
"Richard phía bên kia vừa nói với tôi, nó nói với các đồng nghiệp của nó rằng
tài nấu nướng của bà nội nó rất tuyệt."
"Nó chỉ là đang ăn ngay nói thật."
"Cho nên những người đồng nghiệp kia đều chưa ăn bữa tối, giữ lại bụng để chờ
bữa ăn khuya."
"A, trời ạ, vậy bọn họ lại phải nhịn đói một hồi."
"Cho nên, tôi bảo ông đi đặt trước cho tôi một cái xe ăn lưu động, nếu ông sớm
nghe tôi một chút thì chúng ta có thể vừa nấu vừa mang qua bên đó."
"Lỗi của tôi, lỗi của tôi, tôi không biết bà muốn chuẩn bị những thứ này."
Delon cầm cái thìa lớn, đang khuấy đều cái nồi, bên trong có ruột già, tai lợn,
gan heo, thịt trâu, thịt vịt và rất nhiều rau quả.
Có lẽlúc trước Karen có hướng dẫn bà ngoại một vài cách nấu ăn cũng không
ngờ tới, bà ngoại mình thông minh đến mứcđộ này, ngay cả món kho cũng
nghiên cứu ra được.
"Tối qua tôi mơ thấy một giấc mộng." Phu nhân Đường Lệ nói.
"Tôi đoán nhất định là một giấc mộng đẹp, phải không?"
"Đúng vậy, một giấc mộng đẹp, tôi mơ tới lúc tôi còn trẻ. Mỗi lần nhìn xem bọn
nhỏ lớn lên, kiểu gì cũng sẽ không tự chủ được mà nhớ đến lúc mình còn trẻ."
"Ừm, đúng vậy, có đôi khi tôi cũng có cảm giác tương tự."
Nhất là trông thấy bộ dáng Richard ngồi ở bên cạnh cô bé kia, quả thật rất giống
với mình năm đó.
"Ông còn nhớ rõ chúng ta quen biết như thế nào sao?"
"Trong một lần thám hiểm, ta cùng với người trong bộ môn thăm dò một khu di
tích, ta đang khắc đường vân trận pháp lên trên một tấm bia đá, sau đó trận pháp
bỗng nhiên khởi động.
Bà đã cứu ta.
Là bà kéo tôi lên trước khi tôi rơi xuống dung nham.
Lúc mà tôi yêu bà chính là lúc mà bà ngồi xổm ở phía trên, tôi thì nắm lấy thanh
đao mà bà đưa tơi, lúc ấy ngẩng đầu nhìn thấy mặt của bà, tôi đã động lòng rồi."
Tangli phu nhân bắt đầu ám chỉ nói: "Ông còn nhớ rõ tên gọi của thanh đao kia
là gì sao?"
"Đương nhiên nhớ kỹ, Đao Ác Mộng, lúc mang thai con gái, bà bảo tôi phong
ấn thanh đao kia, bà nói về sau hẳn là mình cũng không cần đến nó."
"Đúng vậy, vài ngày trước đó tôi rất hi vọng nó ở bên cạnh tôi."
Nghe nói như thế, ông Deron mím môi, nói: "Thật xin lỗi bà."
"Tôi không phải đang muốn chế nhạo ông, dù gì thì biểu hiện tiếp đó của ông
rất không tệ, nhất là khi ông và Eisen hai cha con chuyển đổi ống kính trong
phiên tòa, tôi đã đoán được là hai cha con ông đang điều khiển."
"A... Cho nên bà ở nhà bà thiết lập trận pháp tiếp sóng à?"
"Không được sao?" Phu nhân Đường Lệ lên giọng.
"Đương nhiên có thể, ha ha." ông Deron làm sao dám hỏi sâu vào chuyện này.
"Trước kia, tôi muốn truyền Đao Ác Mộng lại cho con gái của chúng ta, nhưng
nó lại nhận được Thánh khí do thầy của mình truyền lại, tôi cảm thấy món đồ
kia thích hợp với nó hơn."
"Đúng vậy, lúc trước có để nó chọn lửa, nó lựa chọn món Thánh khí kia."
"Về sau, vốn chỉ chờ Eisen trưởng thành, truyền lại cho Eisen, đáng tiếc, con
trai đi theo ông."
"Đúng vậy, con trai theo tôi, nhưng... Cũng không tính là quá đáng tiếc, Trận
pháp sư ưu tú thế nhưng là rất quý giá, mà ta phát giác khối Rubik Thuật Khóa
của trai tựa như tinh tiến hơn so với lúc trước, không chỉ có bản thân khôi phục
rất tốt, cảnh giới cũng tăng lên rất nhiều, lần trước lúc cùng bố trí trận pháp, tôi
có cảm giác được."
"Ừm, trước không nói về con trai." Phu nhân Đường Lệ đánh gãy chủ đề mà
chồng mình đang kéo đi xa, "Ý của tôi là, đây cũng là thời điểm nên giải phong
ấn cho thanh đao kia."
"Bà dự định, truyền cho Richard?"
"Ừm hừ."
"Bà à, bà điên rồi à, cây đao kia của bà nếu người có ý chí không kiên định khi
cầm lấy nó thì tâm trí sẽ bị phản phệ lại, tôi cũng không cho rằng cháu của
chúng ta có thể nắm giữ nó;
Bà có nhớ kỹ năm đó tại sao bà muốn phong ấn nó sao, là bởi vì lúc bà mang
thai con gái, vì để con khỏe mạnh, không cách nào tiếp tục dùng sức mạnh linh
hồn để nuôi dưỡng nó, cho nên mới bảo tôi giúp bà phong ấn nó, tiêu hao lúc sử
dụng nó, thật sự là quá lớn.
Còn có một việc nữa đó là... tố chất cơ thể và con đường phát triển tương lai của
Richard, cũng không thích hợp để đi con đường năm xưa của bà, mặc dù, bây
giờ có vẻ nó chịu đòn càng ngày càng giỏi."
"Dù sao cũng phải thử một lần, đúng không, Deron?"
Ông Deron bị gọi thẳng tên cả người sợ run lên, chỉ có thể nói: "Đương nhiên,
bà vui vẻ là được, có thể để Richard tự mình lựa chọn, mặc dù tôi cảm thấy
cháu trai của chúng ta hẳn là sẽ không thích cái món vũ khí này, có lẽ sau khi nó
cầm lên quơ qua quơ lại mấy cái thì sẽ nhức đầu thôi."
Phu nhân Đường Lệ hài lòng gật gật đầu.
Richard chắc chắn là không điều khiển được Đao Ác Mộng,
Nhưng nó sẽ chuyển tay đưa cho Karen mà!