"Đúng thế."
Neo khởi động xe, lúc này, sắc trời đang nằm giữa thời khắc sáng và chưa sáng.
"Trên một mức độ nhất định thì mục tiêu của chúng ta là giống với nhau, chúng
ta đều muốn nghiên cứu và tìm tòi phong cảnh thật sự trên con đường mà mình
đi."
"Đúng vậy, đội trưởng."
"Karen, cảm ơn sự thẳng thắng của cậu, tối nay là ta đã lời rất nhiều."
"Đội trưởng, còn tiền chữa bệnh..."
"Về sau trong tiểu đội, ta sẽ chăm sóc cậu nhiều hơn."
"Cảm ơn đội trưởng."
"Bất quá, còn phải lại nhờ cậu thêm một việc, bí mật của ta, chỉ có cậu biết, cho
nên, nếu như có một ngày, cậu phát hiện ta đã không còn là bản thân ta nữa..."
"Tôi nên làm như thế nào."
"Cậu cứ xem tình hình mà làm."
"Được rồi, đội trưởng."
"Cậu có biết trong đầu ta nghĩ gì mỗi lần đứng trước bia mộ của Irina không?"
"Ý nghĩa của sự sống?"
"Thật ra, ta không hề suy nghĩ bất cứ điều gì, bởi vì chỉ khi đứng trước bia mộ
của Irina thì ta mới có thể dừng bước chân của mình lại."
"Tôi có thể hiểu được phần nào cảm xúc của ngài vào lúc đó, giải tỏa bản thân,
phải không?"
"Đúng vậy, sớm muộn sẽ có một ngày, ta tìm đến người đã bức tử Irina, còn lão
già vẫn đang thì thầm ở trong đầu của ta, ta sẽ xóa ông ta đi triệt để."
Nói đến đây, Neo nhìn về phía Karen, cười nói: "Đi mà chẳng có mục đích, mặc
dù sẽ cảm thấy rất thanh thản, nhưng một khi sự thanh thản trở thành thứ chủ
đạo trong lúc rảnh rỗi, nó cũng sẽ không tốt đẹp như vậy, ta cần tìm cho mình
một mục tiêu, mà tốt nhất là mục tiêu này phải đặt cao một chút, cũng khó thực
hiện một chút."
"Đúng là như vậy."
"Còn cậu thì sao, cậu có nghĩ đến việc đặt mục tiêu trước cho bản thân không?"
"Tôi muốn gặp “hắn” một lần."
Chiếc xe dừng lại một hồi, Neo "Ha ha" một tiếng, sau đó, "Ha ha ha ha ha!"
Karen cũng cười theo.
Bởi vì Neo nghe hiểu “hắn” mà Karen nói đến là ám chỉ ai, đó là... Thần Trật
Tự.
"Karen, trước lúc Trật Tự tuyên chiến với Luân Hồi, hầu như mọi người trong
toàn bộ thế giới giáo hội đều truyền tai nhau về vụ nổ kinh khủng kia ở Trật Tự
Thần Điện, nhưng ta cảm thấy cậu sau này có thể làm ra việc khiến bọn họ càng
khiếp sợ hơn cả ông nội mình trước đây."
"Tôi cũng không thèm để ý đến bọn họ có kinh sợ hay là không, tôi chỉ muốn
thử sức đi đến đích đến của con đường mà tôi đã lựa chọn xong."
Đến nhà tang lễ Pavaro, Neo dừng xe lại.
"Lần sau lúc gặp mặt, cậu vẫn là cậu, ta vẫn là ta."
"Đương nhiên rồi, đội trưởng, mỗi người chúng ta đều có một tấm mặt nạ."
"Đúng vậy, mỗi người chúng ta đều có một tấm mặt nạ của riêng mình." Neo
giơ tay lên, ra hiệu Karen nhìn vào ngón áp út của mình, "Chiếc nhẫn này, cậu
nhớ kỹ, trong tất cả những chiếc nhẫn trên người ta, nó là một chiếc nhẫn duy
nhất không làm bằng nhựa."
"Tôi đã nhớ kỹ."
"Những lời khác, ta không muốn nói nữa, giống như chúng ta đã đứng trên ban
công mà nói lúc nãy, cùng nhau cầu nguyện cho tòa cao ốc kia không xảy ra vấn
đề ngoài ý muốn vậy, một vài lời càng nói ra càng dễ có chuyện không tốt xảy
ra."
Karen rất tán thành mà gật đầu, đồng thời xác nhận đội trưởng lúc ấy thật sự có
ý ngược lại.
"Tốt, tranh thủ ngủ thêm một lát, nếu như chiến sự thuận lợi mà nói, có lẽ trưa
nay tiểu đội chúng ta phải tập hợp lại để tiếp tục nhiệm vụ bảo vệ mục tiêu, nếu
thuận lợi hơn một chút, có lẽ yêu cầu xin đầu hàng của Luân Hồi Thần Giáo sẽ
đến trước khi thần chỉ tuyên chuyến của Trật Tự Thần Giáo chúng ta chính thức
công bố."
"Được rồi, đội trưởng, ngài cũng nghỉ ngơi đi."
"Ta sẽ tranh thủ."
Karen mở cửa xe, xuống xe.
Neo thì hạ cửa kính xe xuống, chỉ vào mặt của mình, nói bổ sung: "Có chuyện
ta vẫn còn muốn nhắc nhở cậu một câu."
"Xin ngài cứ nói đi, đội trưởng."
"Nếu như có thể lựa chọn mà nói, cố gắng tránh xa cái mặt nạ mà cậu đeo nó
lên người một chút, dù nó chỉ là một đồ vật được đeo lên."
"Sẽ không đâu, ngài Pavaro bây giờ vẫn luôn ở bên ngoài làm nhiệm vụ, một
tháng cũng chưa chắc về nhà được một lần, tôi cũng sẽ không có việc gì mà
mang mặt nạ của ông ấy lên, đến cùng thì phu nhân của Pavaro vẫn còn ở chung
nhà với tôi."
"Ừm."
Neo lái xe đi, Karen quay người đi vào nhà tang lễ, lúc đi tới cửa, nghe tiếng xe
phát ra sau lưng, quay đầu nhìn lại, phát hiện là Alfred cũng trở về.
"Thiếu gia, tôi vừa đến quán cà phê kia thanh toán tiền." Mặt Alfred mỉm cười
nói.
"Vất vả cho anh rồi."
"Tôi cũng không sao, nhưng vị quản lý kia sợ đến mức bệnh tim tái phát, tôi
làm cấp cứu cho hắn một hồi, nên mới về trể."
"Cầu phúc cho hắn."
Quản lý của quán cà phê đầu tiên nhận được số điện thoại của nhà tang lể, lại
xem xét đến hai người trong phòng bỗng nhiên biến mất không một dấu vết,
loại cảm giác này, rất dễ dàng khiến cho người ta liên tưởng ra một vài việc, dẫn
đến kinh hãi quá độ.
"Thiếu gia ngài cũng nghỉ ngơi sớm một chút đi."
"Được rồi, giúp tôi để ý điện thoại một chút, có lẽ ngày mai tôi cần phải tập hợp
một lần nữa."
"Được rồi, thiếu gia."
Karen về tới phòng ngủ của mình, Kevin lung lay cái đuôi chạy tới, Karen sờ
lên cái đầu trọc của nó.
Cái nhúm lông trên đầu này sau khi bị Pall đốt trụi, đến bây giờ còn chưa mọc
ra.
Pall cũng bò lên từ trên giường, đi tới bên giường: "A, Karen thân yêu nhỏ bé
của tôi đến tận sáng mới vác thân mình mệt nhoài về nhà, kiếm tiền nuôi gia
đình thật sự cũng không dễ dàng."
"Vẫn còn tốt."
"Cho nên sau khi cậu và tiểu đội của mình làm xong nhiệm vụ, thì cả đám cùng
nhau đến quán cà phê để thư giãn são? Cái này thật đúng là thuộc về quá trình
xã giao truyền thống của đàn ông mà"
Tất nhiên, con mèo nào đó đã nghe lén điện thoại.
"Cô thật phiền phức đấy."
"Tôi phiền phức à? Tôi đây là vì chắt chắt chắt chắt nữ của mình mà trông
chừng cậu!"
"Vậy còn tiểu thư Ophelia thì sao?"
"Ha ha, cậu thế mà còn băn khoăn đến cô ta, ta đã nói rồi, làm sao có thể chỉ
đơn giản là đồng tộc nên mới ủng hộ cậu."
"Trách ai được đây?"
"Trách tôi sao?" Pall tức giận mà vung vẩy cái đuôi, "Cậu thử để Kevin đi đối
đáp thơ văn với người ta xem, người ta có thèm để ý đến nó hay không!
Rõ ràng là cậu ở chỗ đó trêu chọc người ta, còn trách tôi, hừ."
"Tôi mệt mỏi rồi, tôi muốn ngủ một hồi."
Karen cởi quần áo ra, nằm lên giường.
Pall thấy thế, lập tức ngậm miệng, sau khi Karen nằm xuống, nó còn chủ động
bò lên trên ngực, duỗi ra móng vuốt nhẹ nhàng vỗ về lồng ngực của anh ta, lẩm
bẩm nói:
"Xem ra cậu thật sự rất mệt mỏi, khó mà thấy được một lần cậu không đi tắm
đấy."
Nghe được câu này, Karen lại đứng dậy khỏi giường, bước về phía phòng tắm.
"Ách... Tôi sai rồi, tôi không nên nhắc nhở cậu." Pall lập tức xin lỗi.
Đối với người có chứng ép buộc tắm rửa, ngươi nhắc nhở anh ta không tắm rửa,
anh ta thật sự sẽ không ngủ được.
Đứng ở trong phòng tắm, nước nóng dội xuống từ trên đầu, Karen từ từ nhắm
hai mắt, hưởng thụ cảm giác thư giãn này.
Ở một bên tai, bỗng nhiên vang lên lời tự nhủ của đội trưởng lúc xuống xe: Cố
gắng tránh xa cái mặt nạ cậu đang đeo một chút, dù nó chỉ là món đồ được đeo
lên trên mặt.
Karen đưa tay sờ lên trên mặt mình,
Lắc đầu,
Nói:
"Đội trưởng, tấm mặt nạ này của tôi, cũng cách nào để tháo nó xuống."