dõi quan sát cùng với đám người ông nội.
Đương nhiên Karen sẽ không nói cho dù em đưa đến thì anh cũng không ăn
được, bởi vì vốn dĩ ba bữa ăn là Pall chuẩn bị cho nó, còn nếu mình phải tịnh
hóa ba ngày ba đêm, có lẽ sẽ luôn ở trạng thái “hôn mê”.
“Nhưng anh muốn thưởng thức món ăn em làm quá, cho nên không nhịn được
phải mau chóng đi ra, dù sao, đưa món ăn ngon ra từ phòng bếp đến phòng
khách đã rất vất vả rồi, càng đừng nói phải trải qua cả con đường mưa.”
“Ha ha.”
Pall chủ động nhảy lên người Kim Mao, cơ thể Kim Mao run lên, nhưng vẫn
đứng vững.
Hai con vật này cũng mệt, cũng sợ, thậm chí chịu đựng đủ rồi, bây giờ bọn
chúng chỉ muốn nghỉ ngơi thật tốt, không muốn ở đây thưởng thức tương tác
nhàm chán của trẻ con.
Kim Mao lắc lắc lư lư cõng Pall lên cầu thang, Karen nhìn Alfred một cái,
Alfred lập tức đi lên theo, nhân tiện đỡ được mèo và chó lúc Kim Mao lên cầu
thang suýt bị trơn ngã.
“Cậu chủ, tôi lên trước đây.” Alfred nói một tiếng, rồi ôm Pall và Kevin lên lầu,
anh ta có câu hỏi muốn hỏi Pall.
Karen thấy phía hành lang có một chiếc ghế, bèn đi đến rồi xuống, ngồi xuống
rồi mới phát hiện, phía trước còn có một giá vẽ tranh, bên cạnh còn có bút vẽ.
Bức tranh này đã sắp được hoàn thành, dưới mái hiên lâu đài trong bức tranh,
ông Anderson chống gậy đứng phía trước nhất, mặt hướng về khán phòng ở
phía xa.
Nhưng, ánh mắt của ông Anderson không phải nhìn chằm chằm khán phòng,
ánh mắt của ông hơi mơ hồ, cũng có chút lo lắng, trong sâu thẳm, ẩn chứa vẻ
bất an rõ ràng.
Phía sau ông Anderson, là Mike ngồi trên xe lăn và những người nhà khác.
Những thành viên gia tộc là người trung niên, khuôn mặt khá lạnh lùng, những
thành viên gia tộc là thanh niên, vẻ mặt lại có chút chán nản, bởi vì ông nội cố ý
phải đứng ở đó, bọn họ không thể đi trước, phải cùng đứng ở đó.
Karen phát hiện, góc nhìn này của hành lang, xuyên qua cửa kính, vừa hay có
thể nhìn thấy mái hiên ở cửa chính.
Cho nên, ban đầu có lẽ họa sĩ ngồi vẽ ở đây.
“Là cha vẽ đấy.” Eunice nói.
“Ừm, nhìn ra rồi.”
Bởi vì trong bức tranh không có anh Bede;
Thực ra, trước đây, Bede là tộc trưởng trên danh nghĩa, đáng lẽ phải đứng bên
cạnh ông Anderson, cùng thương cảm vì gửi lắm tương lai của gia tộc lên một
thanh niên không mang họ nhà mình, hai cha con cùng thể hiện cảm xúc phức
tạp.
Nhưng ông không làm thế, ông lựa chọn ngồi ở đây, thậm chí còn vẽ tranh.
Ông thực sự không thích hợp làm một tộc trưởng tốt, dù sao kể cả trong lòng
không muốn, nhưng cũng phải thể hiện một chút.
Ha, đúng là một nhà nghệ thuật từ trong xương cốt.
Lúc này, bên ngoài vang lên tiếng ồn ào, ông Anderson và đám người Mike
đang hoan hô nhiệt tình ở cửa khán phòng, hiển nhiên, bọn họ phát hiện ra sự
thay đổi của nước thánh.
Không chỉ cuốn trôi hết tất cả lo lắng về việc Karen hoàn thành tịnh hóa nhanh
mong muốn, hơn nữa còn rất trầm trồ về sự thay đổi thần kỳ này.
Phải biết rằng, chỉ giá trị của hồ nước thánh này, tương đương với lợi nhuận
ròng làm xưởng sản xuất trong hai quý, cũng chính là trong nửa năm của gia tộc
Ellen.
Đó là giá trị phiếu hàng, chứ không phải là tiền xu như giấy bỏ đi.
“Ông nội và mọi người, hình như rất vui?” Eunice nghi hoặc nói.
“Ừm.” Karen gật đầu, ánh mắt vẫn đặt vào bức tranh, lúc trước, anh chỉ thưởng
thức nhân vật trong tranh được vẽ tỉ mỉ, bây giờ, anh bắt đầu “tán thưởng” bầu
không khí trong tranh.
Trong mơ hồ, hình như trong lòng anh có cảm giác quen thuộc, tuy rằng không
thể nói được rõ ràng cụ thể giống ở đâu, không phải bút pháp, cũng không phải
bố cục thành phần, nhưng rất quen thuộc.
Đúng vậy, chính là cảm giác;
Đây có lẽ là sự thay đổi sau khi anh trở thành thần bộc.
Hơn nữa, Karen thật sự đối ứng cảm giác này với những thứ trong trí nhớ của
mình.
Lúc này, ông Bede đội mưa chạy về, hưng phấn nói với Karen: “Cậu Karen, cậu
thực sự quá thần kỳ, thực sự quá thần kỳ!”
“Cha, con đi lấy khăn mặt cho cha.”
“Ừm, được.”
Ông Bede kéo ra một chiếc ghế bên cạnh, ngồi xuống trước mặt Karen, cực kỳ
hưng phấn tiếp tục nói: “Tôi chưa bao giờ nghe nói đến chuyện này, cha cũng
rất phấn khởi.”
Karen gật đầu, cũng không giải thích gì, bởi vì thực ra bọn họ không cần giải
thích.
Nhưng ông Anderson rất phấn khởi trong miệng Bede, có lẽ là bản thân ông
hiểu sai rồi, ông Anderson không phải bởi vì biến ra nước thánh có giá trị phiếu
mua hàng, mà là “phép màu” trên người mình, khiến ông càng kiên định với hy
vọng và lựa chọn của mình.
Là tộc trưởng, ngay cả điều này mà Bede cũng không nghĩ đến.
Karen có chút nghi hoặc nhìn Bede, hỏi: “Chú Bede, có chuyện này tôi muốn
hỏi chú?”
“Ừm, ngài nói đi.” Bede bắt đầu
“Chú vẫn không có cách nào thông qua kiểm tra của hệ thống tín ngưỡng gia
tộc sao?”
Bede hơi bất ngờ vì Karen đột nhiên hỏi về vấn đề này vào lúc này, nhưng ông
lập tức cười khổ nói:
“Đúng vậy, ở thiên phú huyết mạch, tôi vẫn luôn không thể so được với hai anh
của tôi, cho nên tôi vẫn không cho rằng mình có đủ tư cách kế thừa vị trí trưởng
tộc.
Thậm chí, nếu không phải bởi vì ảnh hồi trẻ của tôi và cha rất giống nhau, tôi
cảm thấy có thể cha cũng sẽ nghi ngờ rốt cuộc tôi liệu có phải là con đẻ của ông
ấy không, ha ha ha ha.
Cảm ơn sự ra đời của máy ảnh, nếu là tranh sơn dầu, thực sự không nói chuẩn
được.”
Ông Bede tự nói đùa mình không hề kiêng dè.
Karen cũng bật cười theo.
Sau đó,
Trong tiếng cười, Karen bỗng nhiên đan hai cánh tay đặt trước người mình, lên
tiếng nói:
“Ca ngợi Rylisa!”
Ông Bede cũng cũng gần như phản xạ có điều kiện, làm động tác tương tự, thốt
lên nói:
“Ca ngợi Thần Bích!”