cậu ta bắt chước là ai?"
Trong mồm chó của Kevin lộ ra ý cười, cũng không biết là được Alfred lâu chùi
cơ thể cảm thấy dễ chịu hay là đang thật sự muốn cười:
"Gâu."
"Ngươi nói còn có thể là ai chứ?" Pall một lần nữa hướng ánh mắt về phía
Karen, "Chẳng lẽ, bộ dáng của cậu ta lúc này là đang bắt chước Thần Trật Tự
sao?"
Karen cũng không biết thú cưng nhà mình và người hầu nam đang thảo luận
điều gì ở trước cửa phòng tắm, bởi vì bây giờ anh ta đang trong một trạng thái
rất kỳ lạ, anh giống như đang trôi bồng bềnh ở trên trời, nhưng thật ra lại giống
như đang mọc lên trong bùn đất;
Đây là một sự hoán đổi góc nhìn rất kỳ lạ, rất lưu loát cũng rất nhỏ bé, lại bao
hàm tất cả.
Karen trông thấy căn phòng nhỏ trong cửa hàng điểm tâm Eva, ngài Pavaro
đang giao một phần bút ký mới cho bà Annie;
Sau đó, ngài Pavaro móc ra 40 Rael từ trong túi, đặt ở trước mặt của bà Annie.
"20."
"Không, 40."
"Tôi lớn tuổi rồi, không thể lấy giá giống như bọn họ được."
"Kỹ thuật được lắng đọng theo năm tháng."
Bà Annie liếc mắt nhìn Pavaro, nói: "Đã tra được địa điểm là khu dân cư Lam
Kiều, tôi cũng cảm thấy giờ chết của ông cũng đã đến gần rồi."
"Nào có ghê gớm như vậy đâu, bây giờ chỉ là bị tạm thời cách chức điều tra,
bước kế tiếp cũng chắc là bị bắt giam rồi tiếp nhận phán xét, người phán xét tôi
tất nhiên là Thuật Pháp Quan, tôi còn rất chờ mong đến khoảnh khắc này."
"Tự mình gạt mình, lại có ý nghĩa gì đâu?" Annie cười nói.
"Người không phải là sống vì ý nghĩa, nếu như không có ý nghĩa thì không thể
sống được, vậy thì trên đời này cũng chả còn thừa lại bao nhiêu người, ý nghĩa,
chỉ tô điểm thêm cho bức tranh cuộc đời."
"Ông không cảm thấy bi ai sao, Pavaro, bản thân là Quan thẩm phán của Trật
Tự Thần Giáo ngươi, nhưng mà thứ ông đối mặt lúc này lại là Trật Tự Thần
Giáo."
"Từ khoảnh khắc bọn chúng bỏ quên Trật Tự, bọn chúng đã không còn là người
của Trật Tự Thần Giáo."
"Ông nói hay đến mấy cũng chả có tác dụng gì, Thần Trật Tự nói ra cũng có tác
dụng, chỉ tiếc là, lỗ tai và con mắt của Thần có vẻ cũng không được tốt cho
lắm."
"Không, tôi chính là lỗ tai, chính là con mắt của Thần."
Pavaro nói thành tiếng:
"Ca ngợi trật tự!"
Lúc này, có tiếng cười nhạo của một người phụ nữ truyền đến từ bên ngoài:
"Chị Annie, chị đã làm xong chưa đấy?
Nhân viên của ngài Pavaro lái xe đến đón ông chủ rồi đấy."
"Kỹ thuật của Annie rất tốt, đã xong từ sớm, còn ngoài định mức cho tôi thêm
một lần."
Ngài Pavaro cười đẩy cửa phòng đi ra bên ngoài, châm một điếu thuốc, lại đẩy
cửa của cửa hàng điểm tâm ra, đi ra phía ngoài, phun một cục đàm xuống dưới
đất.
"Ông chủ."
"Ông chủ, chúng tôi tới đón ngài."
Ngài Pavaro mở miệng mắng: "Hối cái gì mà hối, còn chưa xong đâu mà các
ngươi đến hối
."
Karen điều chỉnh tầm mắt của mình một chút, trông thấy đằng sau xe tang có
một chiếc xe Pens second-hand màu xanh dương đang dừng, đó là chiếc xe mà
mình mượng của Alleye.
Đang lúc Karen chuẩn bị đi xem thử chính mình, phát hiện khung cảnh bốn phía
bắt đầu thay đổi.
Anh trông thấy ngài Pavaro đang hút thuốc, đứng bên cạnh một chiếc xe Pens
second-hand màu đen.
Lần này, Karen nhìn thấy chính mình, mình đang ngồi ở trong xe, trong tay
cũng kẹp lấy điếu thuốc mà ngài Pavaro châm giúp mình.
Ngài Pavaro vứt điếu thuốc hút một nửa xuống dưới đất, nhỏ một bãi nước bọt
lên nó, sau đó đưa chân đạp mạnh lên nó hai cái, sau đó giơ hai tay lên, đặt
trước mặt của hai tên mặc đồ đen.
Lúc còng tay bị đeo lên, cơ thể Pavaro không khống chế được mà run rẩy,
nhưng ông ta vẫn cố gắng ngẩng đầu lên mà hô:
"Ca ngợi trật tự!"
Cảnh tượng, lại lần nữa bắt đầu thay đổi.
Lần này, Karen phát hiện trong tầm mắt của mình, là một màu đen kịt, anh nghe
được âm thanh, cũng nghe thấy tiếng nước, nhưng lại không cách nào có thể mở
mắt ra mà nhìn.
Lúc này, âm thành của ngài Pavaro truyền đến từ đằng trước:
"Dùng sự trung thành tuyệt đối của tôi, ca ngơi sự vĩ đại của ngài, khẩn cầu ngài
vào lúc này, mở ra ngài đôi mắt, để ánh mắt của ngài, giáng xuống thế gian;
Cấm-Ánh Mắt Trật Tự!"
Karen cảm giác bóng tối trước mắt của mình như bị mờ đi một chút, nhưng màu
đen sền sệt còn lại vẫn che phủ ánh mắt của mình, anh muốn mở mắt ra, nhưng
vẫn không thể làm gì được.
"Pavaro, ông thật sự là một tên ngớ ngẩn!"
Đây là tiếng mắng của bà Annie.
"Tôi chỉ muốn hy vọng xa vời vào kỳ tích xảy ra, thuận tiện, không để lại điều
gì tiếc nuối."
Ngay sau đó, Karen nghe được đến tiếng niệm chú đến từ bà Annie, tiếng nước
ở hai bên càng ngày càng dữ dội, nhưng sau đó, tiếng kiếm như xé rách không
gian càng đáng sợ hơn truyền đến, trấn áp toàn bộ những tạp âm xung quanh.
"Phù phù."
"Phù phù."
Âm thanh ngã gục xuống của hai cơ thể đã tê liệt,
Sau đó,
Là tiếng vang của nước đập xuống mặt đất.
"Hô..."
Karen mở mắt ra, mình đang đứng bên trong phòng tắm, anh quay đầu lại, nhìn
thoáng qua cửa, phát hiện cả bọn Alfred, Pall và Kevin đều đang nhìn mình
chằm chằm.